Chương trước
Chương sau
"Ngươi sợ sao?" Hắn đương nhiên biết, nhưng nếu như không có y, hắn sống không bằng chết...
Hoa Dực Ca nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trước đây, hắn sẽ sợ, nhưng từ khi ngày ấy, thời điểm hắn cho rằng y sắp mất đi, hắn mới phát hiện, hắn không sợ, thật sự không sợ, không có gì so với y trọng yếu hơn.
"Chỉ là, mẫu thân của ngươi, ngươi nghĩ tới sao, nàng như vậy chờ đợi ngươi thành gia, chờ đợi ngươi kéo dài hương hỏa..."
"Không nên nói nữa." Túc Cửu Diệu thoáng kích động ngăn cản Hoa Dực Ca tiếp tục nói, hắn sợ Hoa Dực Ca còn dao động, hắn đã nghĩ kỹ biện pháp song toàn, mặc dù là lừa dối, nhưng mà mọi người đều tốt.
"Ta sẽ làm giả một hồi hôn lễ, sau đó đưa bà đi Quý như sơn trang, mỗi nữa năm đi diễn một màn kịch, làm cho bà ổn định tuổi già."
"Ngươi..."
Túc Cửu Diệu có chút đau xót. "Ta biết, là mẫu thân ta nói gì đó để ngươi đi có đúng hay không? Xin lỗi, là ta vô dụng để ngươi bị ủy khuất, nhưng mà bà ấy, dù sao cũng là mẫu thân ta, một thân một mình đem ta nuôi lớn, ta giận bà, nhưng không thể không để ý...". ngôn tình hoàn
"Ta không phải ý này, ta đều có thể hiểu được, chỉ là ngươi, đáng giá không?"
"Dực ca, ngươi biết không, từ trước ở trong mắt của ta người chết cùng người sống không khác, có lúc ta đều không nhận rõ, ta rốt cuộc là sống, vẫn là chết, mãi đến tận gặp được ngươi, là ngươi nói cho ta biết, sinh mệnh ý nghĩa thế nào, để ta cảm thấy sống sót, thật tốt..."
"Diệu..." Hoa Dực Ca chưa hề nghĩ tới, đang chầm chậm thử tiếp thu mối quan hệ này, thật giống như tất cả cũng không phải khó có thể tiếp thu như vậy, tâm không đau, cũng bình tĩnh, thật giống như cũng có dũng khí, tựa hồ những khó khăn kia thật sự sẽ không là gì cả..
Hai người tình cảm không tốt qua đi, Hoa Dực Ca đột nhiên nghĩ tới điều gì đó. "Cái kia."
"Hả?"
"Nàng, nàng là ai?"
"Hả? Ai?" Túc Cửu Diệu nghi ngờ nói.
"Chính là, người nữ nhân kia." Hoa Dực Ca không tự nhiên nói.
Túc Cửu Diệu hiểu được, vội vàng nói. "Ngươi không nên hiểu lầm, nàng là, là..."
Túc Cửu Diệu sốt ruột trái lại không biết giải thích thế nào, ấp a ấp úng ngược lại là để Hoa Dực Ca càng sốt sắng hơn.
Thôi, coi như hắn hiện tại giấu được nhất thời, cũng là giấu không được một đời, hơn nữa nếu như bọn họ muốn cùng nhau, nếu như hắn liền điểm ấy thẳng thắn cũng không được, còn nói gì tới tương lai. "Nàng, là chủ nhân của ta."
"Chủ nhân?!"
"Ừm... Nàng khế ước ta..."
Hoa Dực Ca nghe vậy tức giận! Liền nam nhân của hắn đều dám khế ước! Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha nàng!
Chỉ là có nghĩ đến, vấn đề cuối cùng căn bản không phải Hoa Dực Ca có không buông tha Linh Thứu hay không, mà là Linh Thứu từ vừa mới bắt đầu sẽ không có muốn buông tha hắn! Chỉ là đây là nói sau.
- --
Buổi chiều trận đấu chính là Mộ Dung Sùng Tĩnh đấu với một nam tử nước khác, khi Mộ Dung Sùng Tĩnh sử dụng Phong Linh lực thì, dưới đài lần thứ hai chấn kinh, mọi người vẫn không biết từ trước đến giờ vô học vô nghề Mộ Dung Sùng Tĩnh dĩ nhiên sẽ có linh lực, mà kinh hãi nhất không gì bằng chính là phụ thân của hắn.
Mộ Dung lão đầu lần đầu phát hiện, hắn thật giống như đối đãi đứa con trai này sơ sẩy, liền nhi tử có linh lực hắn cũng không biết, hoặc là nói nhi tử của hắn có ý định gạt hắn không muốn cho hắn biết, bất quá mặc kệ là loại nào, cũng làm cho hắn có loại cảm giác làm phụ thân thất bại cùng thất lạc.
Mộ Dung Sùng Tĩnh tựa hồ rất là thoả mãn vẻ mặt hỗ thẹn kia của lão đầu nhà hắn, bất quá có chút xem thường, dễ dàng giải quyết đối thủ, Mộ Dung Sùng Tĩnh lại khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, trước công chúng vươn người một cái. "Đánh mệt mỏi quá, về nhà ngủ thôi!"
Cái dáng vẻ công tử bột kia, để cho Mộ Dung lão đầu vừa mới có một chút hổ thẹn trong nháy mắt liền tản hết, chuyển thành một loại chỉ tiếc mài sắt không thành kim thật sự phẫn nộ a! Nhìn đi nhìn đi! Liền một bộ đức hạnh như thế có linh lực lại có thể làm đại sự gì!
Từng vòng từng vòng tỷ thí Linh Thứu nhìn ra đều có chút buồn ngủ, che miệng thục nữ ngáp một cái.
"Mệt mỏi? Có muốn về nghĩ hay không? Nàng đã thắng hai trận rồi." Lãnh Mộ Hàn để Linh Thứu dựa vào bờ vai của mình, nhẹ nhàng nói ra.
"A, xem một chút đi." Linh Thứu lại là ngáp một cái.
"Trận kế tiếp, Bắc Ảnh Linh Thứu đấu với Hiên Viên Yên Nhi!" Vân Thiên tuyên bố xong, lặng lẽ nhìn Linh Thứu một chút, hắn hôm nay đã quan sát rất nhiều lần, thấy thế nào cũng chỉ là một tiểu nha đầu lông không dài chỉnh tề a? Thật sự sẽ là sư tổ của hắn sao? A phi phi, cái gì lông không dài chỉnh tề, vạn nhất thực sự là sư tổ của hắn vậy hắn hiện tại chính là đại nghịch bất đạo!
Bất quá nha đầu kia, nha không, nữ tử kia thật sự có chút thần bí và bản lĩnh, hắn đúng là có chút chờ mong trận tỷ thí thứ ba này nha, dù sao nàng biểu hiện càng nhiều, cho bọn họ thông tin cũng là càng nhiều, bọn họ cũng là có thể thật xác định xuống nàng đến cùng có phải Bắc Ảnh Linh Thứu mà sư phụ nói hay không.
Hiên Viên Yên Nhi? Linh Thứu trong đầu nháy mắt hiện ra tiểu cô nương khả ái có chút dính người.
Cùng nàng ấy đánh sao? Linh Thứu thật khó xử, người quen không tiện hạ thủ a, chủ yếu nhất là tiểu cô nương kia đối với nàng rất sùng bái nha, tiểu cô nương hẳn là muốn cổ vũ, huống chi khi nàng làm Ký Hỏa Nhi, tiểu cô nương người ta hết lần này đến lần khác một mực dính nàng, không thể không nói tiểu cô nương này với nàng cũng thật có chút duyên phận.
"Làm sao vậy Linh Nhi?" Nhìn Linh Thứu nhíu mày lại, Lãnh Mộ Hàn quan tâm nói.
"Hiên Viên Yên Nhi." Linh Thứu đứng lên. "Quên đi, làm cho nàng ấy thắng đi." Vốn là muốn trực tiếp liền nói chịu thua, nhưng mà như vậy không được, nàng làm thế thì có lỗi với tiểu cô nương, thương tổn tự tôn của người ta.
"Linh Nhi tỷ tỷ!" Nhìn tiểu cô nương trước mắt hưng phấn như hít thuốc phiện, Linh Thứu giật giật khóe miệng, quả thực, vẫn là khả ái như vậy! Linh Thứu gật gật đầu xem như là đáp lại.
"Linh Nhi tỷ tỷ, muội thật cao hứng, rốt cục có thể cùng tỷ đánh nhau một trận rồi!" Nói xong Hiên Viên Yên Nhi không khỏi nghĩ đến kết cục mấy người kia, đặc biệt là người tên Nguyệt Dung kia, Hiên Viên Yên Nhi nuốt nước bọt một cái, cười gượng hai tiếng, lấy lòng nói. "Bất quá Linh Nhi tỷ tỷ, có thể hay không nhìn chúng ta giao tình không cần ra tay quá ác a, a, không đánh khuôn mặt nhỏ của muội được không?"
Linh Thứu không nhịn được ngoắc ngoắc môi. "Hừ hừ, chúng ta coi như luận bàn một chút."
Kỳ thực đối với Hiên Viên Yên Nhi, nàng cũng rất có hảo cảm, hiển nhiên tiểu cô nương này từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, tâm tư rất sạch sẽ, thế nhưng cũng không phải là tiểu bạch thỏ, chưa từng có hung hăng càn quấy, còn có tí khôn vặt nữa..
"Linh Nhi tỷ tỷ, đắc tội lạc ~" Hiên Viên Yên Nhi đẹp đẽ nháy mắt một cái, bắt đầu ra tay, vừa mới bắt đầu cũng không dám dùng toàn lực, kỳ thực trong lòng nàng cũng không chắc chắn, không biết Linh nhi tỷ tỷ đến cùng là thực lực như thế nào, vạn nhất nàng dùng lực đạo quá lớn tổn thương Linh Nhi tỷ tỷ làm sao bây giờ?
Linh Thứu tựa hồ là xem hiểu dụng ý của nàng ấy, trong lòng mềm mại, cũng dần dần mà bắt đầu tăng mạnh thế tiến công, theo Hiên Viên Yên Nhi chậm rãi sử dụng xuất toàn lực, nàng cũng muốn nhìn một chút năng lực Hiên Viên Yên Nhi thế nào.
Hai người càng đánh càng mãnh liệt, nhưng lại đều vừa vặn chỉ một chút thôi, như vậy đấu pháp dưới đài tất cả mọi người nhìn ra nhăn lại mi, các nàng đây là luận võ hay là luận bàn đây?
Lãnh Mộ Hàn trong đầu đều nhớ tới lời Linh Thứu trước khi lên đài, nàng ấy muốn nhường Hiên Viên Yên Nhi, hắn làm sao không biết nàng lúc nào cùng Hiên Viên Yên Nhi kia quan hệ tốt như vậy? Xem ra không chỉ phải phòng nam nhân, nữ nhân cũng phải phòng a, Lãnh Mộ Hàn biểu thị hắn áp lực thật lớn...
Hiên Viên Yên Nhi càng đánh càng hưng phấn, bởi vì nàng phát hiện đấu khí của Linh Nhi tỷ tỷ thật sự rất đặc biệt, thực lực rõ ràng liền không phải sơ cấp, nhưng mà đấu khí lại vẫn là màu đỏ, hơn nữa đỏ đến mức còn có chút khác với tất cả mọi người, a, khá giống màu đỏ của lửa, lại chính là thật xinh đẹp nha!
Đánh như vậy, hai người dần dần đem thực lực bày ra, mãi đến tận Hiên Viên Yên Nhi cái trán bắt đầu đổ mồ hôi, Linh Thứu liền biết sắp tới điểm mấu chốt của tiểu cô nương này rồi, liền cũng không lại thêm thực lực, hay dùng một phần đấu khí chờ nàng ấy mới xuất chiêu.
Quả nhiên, Hiên Viên Yên Nhi thở hồng hộc né tránh đã không còn lực lượng chống đỡ, hô, nàng không xong rồi, mệt chết mệt chết đi được, nhưng mà linh lực của nàng không còn có thể dùng, aizz, nếu như bình thường đối địch cũng coi như, nhưng hiện tại đây là tỷ thí, a, đến lúc đó nàng dùng linh lực kia sẽ bị người cười.
Linh Thứu có chút ngạc nhiên, nàng còn chờ tiểu cô nương này sử dụng linh lực nha, dựa vào hai người đan xen trong nháy mắt, Linh Thứu không nhịn được trêu chọc. "Tiểu nha đầu, đây là muốn giấu làm của riêng sao?"
"Nào có a." Hiên Viên Yên Nhi 囧. "Muội là sợ bị cười..."
"Hả?" Linh Thứu nghi hoặc mà nhìn nàng.
Hai người đánh đánh lại là đan xen nhìn nhau, Hiên Viên Yên Nhi thấp giọng ở bên tai Linh Thứu nói một câu, Linh Thứu ngẩn người, sau đó trong đầu liền hiện lên từng cái từng cái cảnh tượng. "Xì xì" một tiếng không nhịn được cười văng, chẳng trách nha đầu này không dám dùng linh lực, hóa ra là cái này, phốc, ha ha.
Nhìn Linh Thứu trên mặt ý cười, Hiên Viên Yên Nhi khóc không ra nước mắt, sớm biết thế sẽ không nói cho Linh Nhi tỷ tỷ, không chỉ không an ủi nàng còn cùng những người khác cũng cười nàng, ô ô, nàng thật đáng thương...
Cảm giác được Hiên Viên Yên Nhi ánh mắt u oán, Linh Thứu hắng giọng. "Khụ khụ, Yên Nhi muội muội thực lực siêu quần, nguyên bản phi chịu thua." Dứt lời liền phi thân xuống đài, tránh đi.
Mà người tinh tường đều nhìn ra được Linh Thứu đang là chiếm ưu thế, nhưng sau đó Hiên Viên Yên Nhi giống như nói cái gì đó với nàng ấy, nàng cao hứng mà cười hai tiếng liền chịu thua, ân, thực sự khiến người ta rất khó suy đoán được cái gì.
Người Hiên Viên gia nhìn trong mắt cũng có một chút suy nghĩ sâu xa, bất kể nói thế nào, lần này Thái tử phi cho Hiên Viên gia mặt mũi, hơn nữa nhìn Yên Nhi với Thái tử phi quan hệ tựa hồ cũng không tệ lắm, chính là không biết là Thái tử có ý định lôi kéo bọn họ? Vẫn là nói chỉ là tình nghĩa giữa hai tiểu cô nương.
Nếu như đơn thuần là tình nghĩa, như vậy bọn họ lại có nên mượn cơ hội này dựa vào Thái tử hay không? Tám đại gia tộc đứng đầu có thể không được, nhưng ở Tề Dự quốc đứng đầu, tin tưởng ba đại gia tộc kia cũng đều có dã tâm, ai không muốn gia tộc của chính mình cường thịnh nhất, dù sao chỉ có cường thịnh mới có thể tốt nhất bảo toàn người gia tộc mình.
Mà hoàng thượng còn có một đám đại thần cũng đều để lại một cái tâm nhãn, nữ nhân lòng nghi ngờ nặng, tâm cơ thâm trầm, nhưng mà những nam nhân về điểm này không một chút nào bại bởi nữ nhân.
Bạch Khải Nguyên cũng là rất hài lòng cách làm của Linh Thứu, như vậy Hàn Nhi có thể nhiều hơn một thế lực lớn giao hảo nha, hơn nữa Thái tử phi liền phải có loại khí độ này, chỉ có nữ tử như vậy tương lai mới có thể làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.
Linh Thứu căn bản không biết nàng chỉ đơn thuần cử động như thế để trong lòng tất cả mọi người đều sôi sục, khi nàng cảm giác được tất cả mọi người nhìn nàng như có điều gì đó, tựa hồ hơi hiễu rõ, quả thực, trí tưởng tượng của con là vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.