Chương trước
Chương sau
Cảm giác này, Linh Thứu là ngủ rất an ổn, đáng thương ba con quỷ đang ở bên trong không gian, lo lắng đề phòng cả một đêm.
Vừa vào không gian, hoàn cảnh xa lạ để ba quỷ đều sững sờ, vẫn là Hỏa trước hết phản ứng lại. "Không gian?"
Nha! Không gian a! Chỉ là, ba quỷ cứng đờ nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn về phía Bộ Xương Máu, tại sao nó cũng lại ở chỗ này!
Ra không gian là không thể, nỗ lực cùng Linh Thứu ở ngoài bắt được liên lạc, lại phát hiện tin tức bị cái gì đó bỗng nhiên bị chặn lại, có thể bị cái gì chặn đây? Ba quỷ không hẹn mà cùng một lúc nhìn về phía một mặt thâm trầm Bộ Xương Máu.
"Chủ nhân đây là muốn hại chúng ta chết rồi lại chết a..." Băng nhẹ nói chuyện bằng môi, làm hết sức hạ thấp giọng.
Hỏa thoáng bình tĩnh một ít, hơi có trầm tư nói. "Có thểnó chỉ là không hy vọng chúng ta nói cho chủ nhân biết..."
"Aizz aizz, các ngươi đang nói cái gì a? Nó đến cùng là cái thứ gì a? Không phải là bộ xương người thôi sao, tại sao ta sợ nó như vậy chứ?" Quỷ lão đầu nhịn xuống đến gần nhỏ giọng hỏi.
Vẫn không có đợi được đáp án mình muốn, liền thấy Băng sốt sắng mà nhìn về phía trước, Quỷ lão đầu theo tầm mắt của Băng nhìn lại, chỉ thấy Bộ Xương Máu kẽo kẹt kẽo kẹt nhìn chằm chằm ba quỷ giật giật cái cổ, hàm răng cũng hạp thịch hạp thịch cắn cắn.
"Nó, nó thật giống đói bụng a?" Quỷ lão đầu thoáng cái run cầm cập, hậu tri hậu giác hướng về bên cạnh hai quỷ nói, chỉ là nửa ngày không được đáp lại, kỳ quái quay đầu lại vừa nhìn, lúc này mới phát hiện bên người nơi nào còn có bóng của Băng với Hỏa.
Nghĩ đến cái gì đó.... "A!" Một tiếng, Quỷ lão đầu cũng không đầu không đuôi ở trong không gian bay tán loạn lên.
Bộ Xương Máu dường như xem ba con quỷ tự nhận là con mồi thoát rất nhanh, giơ tay lên, hơi thở màu đỏ đen không ngừng ở chung quanh nó hội tụ, nhưng mà, nó lại đột nhiên dừng một chút, méo xệch cái cổ, sau lại thả tay xuống.
Hơi có oan ức chảy ngụm nước nhìn ba quỷ, tay đặt ở vị trí 'Cái bụng' nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó cúi thấp đầu đi về hướng huyết trì.
Ba quỷ nhìn Bộ Xương Máu nhảy vào huyết trì, ùng ục ùng ục chìm xuống dưới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn như cũ không dám khinh thường.
Quỷ lão đầu đuổi theo Băng với Hỏa. "Hô, tích đến chết ta rồi tích đến chết ta rồi! Hai tên quỷ không nghĩa khí! Cũng còn hên lão già ta chạy trốn nhanh!"
Nghỉ ngơi một lát sau, Quỷ lão đầu mới lại vỗ vỗ Băng. "Aizz, các ngươi còn không nói cho ta biết hắn đến cùng là cái gì a! Tại sao ta vừa nãy có cảm giác hắn muốn ăn chúng ta nha?"
"Không phải ảo giác." Băng lườm hắn một cái, nhìn huyết trì đang suy nghĩ, tựa hồ có một tia hiểu rõ.
"Hả?! Không phải ảo giác!" Quỷ lão đầu cả kinh nói.
Băng lườm hắn một cái, hắn đây là muốn đem cái kia lại gọi ra à!
Quỷ lão đầu cũng phản ứng lại, cười gượng hai tiếng, thả thấp giọng. "Cái kia...bộ xương kia đến cùng lai lịch gì a?"
Băng trầm mặc một hồi, ngay tại thời điểm Quỷ lão đầu cho rằng Băng lại không muốn nhìn hắn. "Yên tâm đi, nhìn tình hình này, hiện nay chúng ta vẫn là an toàn, chí ít hiện tại nó sẽ không ăn chúng ta."
"Cái, cái gì? Cái gì gọi là hiện nay an toàn? Cái gì gọi là hiện tại sẽ không ăn chúng ta?!" Băng nói chưa dứt lời, Quỷ lão đầu ngược lại bất an.
Ô ô, ai có thể nói cho hắn biết, đều là hắn đi bắt nạt những quỷ khác, tại sao hiện tại lại bị những quỷ khác muốn ăn hắn đây?
Ngày hôm sau, Linh Thứu mở hai mắt ra, nhìn nam nhân bên cạnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, hiện rỏ lên khuôn mặt của Lãnh Mộ Hàn, nhìn hắn gần trong gan tấc, ánh mắt nhu hòa rất nhiều.
Mộ Hàn của nàng thật là đẹp mắt, bất tri bất giác, Linh Thứu đã đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa gò má Lãnh Mộ Hàn, sau đó khóe miệng cong cong, còn chưa động tiếp liền đột nhiên tay bị tóm lấy.
Lãnh Mộ Hàn cầm lấy tay Linh Thứu, mở mắt ra, quay đầu vốn định thoát khỏi móng vuốt của Linh Thứu, nhưng lại nhìn vào mắt Linh Thứu tràn đầy nhu tình.
Ở giữa đôi mắt kia tựa hồ có quá nhiều tình cảm hắn không hiểu, trong lòng hơi khựng lại một chút, hay là, nàng đối với hắn, cũng không phải một chút thật lòng cũng không có.
Nhận thức này để lòng Lãnh Mộ Hàn mềm mại theo, trong ánh mắt lơ đãng toát ra mấy phần ôn nhu, như chịu đầu độc chậm rãi, vương mình cúi đầu.
Linh Thứu nhìn khuôn mặt chậm rãi tới gần có một chút mê muội, mãi đến tận cảm giác môi chạm vào cái gì đó, lúc này mới tỉnh táo không ít, mà lúc này Lãnh Mộ Hàn đã nghiên người đặt Linh Thứu ở dưới người.
Có lẽ là nội tâm quyến luyến để Linh Thứu không nỡ đẩy Lãnh Mộ Hàn ra, chỉ là gò má đã đỏ đến mức như thấm máu, con mắt cũng không biết nên xem về hướng nào, đơn giản nhắm hai mắt lại, mặc cho người xâu xé.
Cảm nhận được Linh Thứu thuận theo, Lãnh Mộ Hàn cười nhẹ một tiếng, chỉ là nghĩ đến một khả năng, một cái khả năng nàng thà hi sinh danh tiết cũng phải thuận theo hắn, Lãnh Mộ Hàn mắt sắc càng ngày càng trầm. Hôn xuống lần hai càng bá đạo mấy phần, không khách khí chút nào cướp đoạt nàng.
Linh Thứu hơi hơi kinh ngạc Lãnh Mộ Hàn biến hóa, nàng tựa hồ có thể cảm nhận được Mộ Hàn tức giận, chỉ là cơn giận của hắn từ đâu mà đến? Là bởi vì nàng sao? Bởi một cái tay bị tóm, Linh Thứu chỉ có thể dùng một cái tay khác nhẹ nhàng ôm lấy Lãnh Mộ Hàn, mang theo thương tiếc hôn trả lại, muốn dùng ôn nhu của mình bình phục lửa giận của hắn.
Chậm rãi Lãnh Mộ Hàn tựa hồ thật sự bị nhu hòa của Linh Thứu cảm hoá, hôn cũng mềm nhẹ hơn, nếu như nói nàng là giả ý nghênh hợp, tại sao hắn thật giống như cảm nhận được nàng thương tiếc?
Hắn đột nhiên bức thiết muốn biết nàng tất cả, muốn biết nàng cùng Lãnh Trạch Phong là quan hệ gì, muốn biết nàng đến cùng có bí mật như thế nào.
Ngay tại thời khắc Linh Thứu say sưa, Lãnh Mộ Hàn lại là rời ra, nhìn đôi môi bị hôn đến kiều diễm ướt át, hắn không phải không thừa nhận, nữ nhân này quả thật có bản lĩnh câu hồn phách người.
"Tại sao không phản kháng ta." Lãnh Mộ Hàn âm thanh có chút khàn khàn, lần này, hắn không có lại dùng bản thái tử.
Linh Thứu mang theo mê ly mở mắt ra, nhìn Lãnh Mộ Hàn há miệng vẫn chưa trả lời, liền lại nghe được hắn mở miệng. "Nếu như ngươi không thích, ngươi phản kháng ta, ta sẽ không ép buộc ngươi."
Không hề có một tiếng động ở trong lòng lại thở dài một tiếng, nàng đương nhiên biết, hắn chưa bao giờ ép buộc nàng, chỉ cần là nàng không muốn, hắn đều sẽ không ép buộc nàng, thậm chí vì nàng suy nghĩ, hắn còn có thể tác thành nàng, lại như lúc trước hắn không chút do dự uống hết bát độc dược kia.
Hắn xưa nay liền không nỡ làm khó dễ nàng.
Nhưng dù là như vậy, nàng mới càng đau lòng hơn, cũng có lần như vậy mà oán hắn, tại sao hắn liền không thể ích kỷ một chút? Tại sao hắn không thể đừng kiêng kỵ cảm thụ của nàng? Tại sao hắn không thể chờ đợi nàng thấy rõ tâm ý của mình liền rời nàng đi?
Nghĩ như vậy, Linh Thứu viền mắt trong nháy mắt liền đỏ, trong con ngươi tràn đầy oan ức, cắn cắn môi, trừng mắt nhìn hại nàng khổ sở đáng ghét Lãnh Mộ Hàn.
Lãnh Mộ Hàn cho rằng Linh Thứu là cảm thấy bị hắn hôn mới oan ức, tâm trạng chìm xuống, lạnh lùng nói. "Yên tâm, ta sau này sẽ không gặp mặt ngươi."
Nói Lãnh Mộ Hàn liền thả tay Linh Thứu ra muốn đứng dậy, Linh Thứu dưới tình thế cấp bách, mới vừa chiếm được liền một tay bắt được hắn: "Ta không phản kháng, ngươi dựa vào cái gì không động vào ta!"
Hả? Lãnh Mộ Hàn quay đầu, nhìn Linh Thứu đem lời nói đề rất cao, dư vị lời nói của nàng, ý của nàng là nàng hi vọng hắn chạm nàng sao?
Nhìn Linh Thứu, Lãnh Mộ Hàn ánh mắt có chút sâu không lường được, bất quá mặc kệ là thật lòng cũng được, hư tình giả ý cũng được, hắn đã cho nàng cơ hội, nếu nàng hôm nay không có nói không thích, như vậy từ nay về sau, người của nàng, trái tim của nàng, đều chỉ có thể là của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.