Mạn châu sa hoa, nguyên danh hoa là Mạn Đà La. Còn gọi là Hoa Bỉ Ngạn. Nó vốn là thần giới chi hoa, cánh hoa trắng noãn dài nhỏ cùng với lá dài xanh biếc, hấp thu thiên địa linh khí mà tu luyện thành thần, cánh hoa làm âm, lá xanh làm dương, vì vậy tu thành thần hình, tức một nam một nữ. Hoa và lá vốn đồng căn, luận thiên lý chính là huynh muội, tiếc rằng hai người lâu ngày sinh tình không nên có, lại vụng trộm ăn trái cấm. Sáng Thế thần biết được giận tím mặt, thiên đạo luân lý không thể trái, liền đem vòng hoa cấm ở minh giới, mà lá thì lại tù ở nhân gian bỉ ngạn. Nhưng mà, khi đó hoa đã tối kết châu thai, vì bảo vệ hài tử của người yêu, không thể không ở bên trong loạn lạc của minh giới này trở nên mạnh mẽ, rốt cục nhất thống trở thành minh giới tôn sư. Nhưng dù cho như thế, nàng như trước không cách nào mở ra phong ấn rời đi minh giới đi tìm Lá, mà nản lòng thoái chí. Mãi đến tận sau trăm tuổi, nàng sinh ra một nam một nữ, nam hài kế thừa vương vị của nàng, nữ hài qua cầu Nại Hà đi nhân gian tìm kiếm phụ thân, lúc này nàng mới tự ải đoạn kiều*, bảo vệ đường nối tới minh giới, hy vọng có một ngày Lá có thể tìm nàng. Thần nguyên hóa thành bản thể, máu tươi nhuộm dần cánh hoa trắng noãn, chậm rãi thâm nhập tâm hoa, vì vậy khi Linh Thứu đến nhìn thấy hoa đỏ như máu kia, minh giới xưng là Mạn châu sa hoa. Mà nàng, Linh Thứu, chính là cái nữ anh kia, nam anh tự nhiên là Diêm Vương bây giờ, tên là Diêm Hồn. "Aizz, bất quá muội đều ở nhân gian du đãng mấy trăm lần Luân Hồi, vẫn không có tìm được phụ thân." Diêm Hồn nói xong hơi có mất mát lắc lắc đầu. "Sẽ tìm được." Linh Thứu nhìn Diêm Hồn như vậy không khỏi lên tiếng an ủi. Diêm Hồn vẫn lắc đầu, thở dài. "Nếu không lần này muội ở thêm một quãng thời gian rồi hãy lại đầu thai đi, bồi bồi ca, ha?" Nói chuyện đến đầu thai, Linh Thứu giật mình một cái, Mộ Hàn! "Đúng rồi, ngươi..." "Ca!" Diêm Hồn đánh gãy, cường điệu nói. Linh Thứu sững sờ. "Nga, ca!" Tiện đà duỗi tay ra, khẩn cầu. "Ca, có thể hay không giúp muội trọng sinh thêm một lần nữa? Liền một lần thôi?" Diêm Hồn nhíu mày. "Hồ đồ! Lần trước là bởi vì muội chết không nhắm mắt, ta vì tình riêng, lúc này mới ngoại lệ, muội nghĩ trọng sinh là chơi đùa cho vui hả!" "Nhưng mà, lần này muội cũng là chết không nhắm mắt a..." Linh Thứu nghe được Diêm Hồn trả lời, tâm nguội một nữa. Không được, nàng nhất định phải trở lại, nàng lần này tuyệt đối sẽ không lấy mạng nhỏ của chính mình ra đùa giỡn, lộ ra ánh sáng liền lộ ra ánh sáng, nàng không muốn rời xa Mộ Hàn mà đi đầu thai đâu. "Không được." Diêm Hồn khoát tay áo một cái, trực tiếp từ chối nói. "Ca!" Linh Thứu lôi kéo ống tay áo của Diêm Hồn năn nỉ nói. "Muội lần này là bị tình địch đánh chết! Huynh nhẫn tâm nhìn muội giống như mẫu thân cùng người mình yêu chia cách sao? Ca~" Diêm Hồn dừng một chút, không nói gì. Linh Thứu xem có hi vọng, không ngừng cố gắng nói. "Hơn nữa ca a, huynh là Diêm Vương nha! Muội muội của huynh bị mộtloài người bắt nạt, huynh liền như vậy quên đi sao? Bị người ngoài biết được rất là mất mặt nga! Để muội trở lại tự tay báo thù có được không? Được không?" "Xác thực rất mất mặt." Diêm Hồn thành khẩn trả lời một câu. "Vì lẽ đó?" Linh Thứu nháy mắt một cái, chờ mong nhìn Diêm Hồn. Nàng là thân muội muội của hắn, Diêm Hồn tự nhiên là hiểu nàng, sợ là hắn không đáp ứng, Linh Thứu sẽ không thỏa hiệp, ngược lại sẽ làm nhiều chuyện sai lầm, muội muội này của hắn thời điểm cố chấp như là một con trâu đều kéo không trở lại. "Thôi thôi, một lần cuối cùng!" Diêm Hồn nói đứng dậy. "Muội đi theo ta." Linh Thứu hầu như là kinh hỉ kêu thành tiếng. "Thật sự? Quá tốt rồi! Ca! Lần sau muội trở về sẽ mang mỹ nhân cho huynh!" Linh Thứu theo Diêm Hồn xuyên qua đại điện, dọc theo đường đi phàm là có quỷ nhìn thấy đều sẽ cung kính hành lễ, còn xưng Linh Thứu là công chúa. Linh Thứu trên mặt cười cười, nhưng trong lòng có thêm một chút suy nghĩ sâu sắc, những tên quỷ này, cùng quỷ trên nhân gian của nàng không giống nhau, tựa hồ càng giống người một ít, chẳng lẽ bởi vì nơi này tụ tập lượng lớn ám nguyên tố? bọn họ cấp bậc mới cao như thế? Giữa lúc Linh Thứu suy nghĩ, Diêm Hồn đã mang nàng tới một động huyệt hỏa diễm, toàn bộ hang động chỉ có một con đường uốn lượn, đường nhỏ đối diện là một huyết trì, còn lại đều là biển lửa dung nham, còn ùng ục ùng ục bọt khí. Chỉ thấy Diêm Hồn ngón tay nhẹ nhàng điểm một phen, bỗng dưng biến ra một đóa mạn châu sa hoa. Sau đó một tay khác hướng về phía dung nham hút một cái, dung nham tựa như một con rồng lửa bay về hướng Diêm Hồn, rồi lại ở nhanh tới gần Diêm Hồn thì cấp tốc thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ biến thành một dòng chảy nhỏ tiến vào mạn châu sa hoa. Đồng dạng thủ pháp, Diêm Hồn lại bỏ vào bên trong huyết trì không ít Mạn châu sa hoa. Linh Thứu hơi nghi hoặc một chút nhìn đoá hoa trong tay Diêm Hồn. "Ca, đây là?" Diêm Hồn nhìn Linh Thứu một chút, tay cầm mạn châu sa hoa vung lên, mạn châu sa hoa trong nháy mắt hóa thành một tia ánh sáng đỏ quấn lấy Linh Thứu, sau đó biến mất không còn tăm hơi. Cùng lúc đó nơi xương quai xanh của Linh Thứu, một ấn ký hình đóa hoa mạn châu sa ẩn hiện lên trong nháy. "Đây là không gian, bên trong có đặt một cây Hàng hồn cầm mà mẫu thân khi còn sống sử dụng, ta vừa nãy giúp muội chú nhập Địa ngục dung nham với huyết trì (suối máu). Huyết trì sẽ giúp đỡ muội nâng cao tu vi. Địa ngục nham công dụng liền hơn nhiều, chính muội tự cân nhắc đi, hi vọng lần này muội không cần lại ném mặt mũi của ta nữa." "Không gian?" Linh Thứu mắt sáng rực lên, nhìn Diêm Hồn trong ánh mắt tràn đầy cảm động. Nàng trước đây vẫn khát vọng có những thứ này, nhưng mà bởi vì không cách nào tu luyện, mọi người trong gia tộc đều nói những thứ đồ này cho nàng cũng là lãng phí, vì lẽ đó cho đến xuất giá sau, nàng đều không có vũ khí cùng với không gian thuộc chính mình. Diêm Hồn tựa hồ biết Linh Thứu đang suy nghĩ gì, trợn tròn mắt, khá là khinh bỉ nói. "Đồ của nhân gian không cần đem ra so với đồ vật của huynh." Linh Thứu sờ sờ vị trí xương quai xanh. "Vậy thì có cái gì đặc biệt sao?" "Đương nhiên! Không gian bọn họ có thể chứa Địa ngục dung nham sao! Không gian của họ có thể chứa huyết trì sao? Không gian của bọn họ có thể chứa vật còn sống sao!" "Vật còn sống?" Linh Thứu con mắt hơi rũ xuống, thử dò xét nói. "Ca, những tên quỷ kia thì sao? Có thể chứa vào sao?" "Đương nhiên có thể! Đây chính là một thế giới nhỏ." Diêm Hồn không để ý chút nào giải thích. Linh Thứu hơi kinh ngạc, thế giới nhỏ? Cái đó không phải tương đương với cấp thần sao? Cũng phải, mẫu thân nàng vốn là thần mà. "Ca, muội còn muốn một đồ vật." "Cái gì?" Diêm Hồn nhíu mày. "Quỷ." Linh Thứu thấy Diêm Hồn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nói. Linh Thứu nơi này là bầu không khí ung dung sung sướng, nhưng bên trong Thái tử phủ hiện giờ đã rơi vào một mảnh mù mịt. Lãnh Mộ Hàn mặt lạnh nhìn luyện đan sư quỳ một chỗ, âm thanh càng làm không khí quanh thân lạnh băng: "Các ngươi lặp lại lần nữa!" Nhóm thái y quỳ trên đất dồn dập run lên, vẻ mặt như đưa đám, để bọn họ lại nói bao nhiêu lần bọn họ cũng cứu không được Thái tử phi a! Độc kia vốn là bá đạo, còn đánh vào ngực, nói rõ chính là muốn mệnh của Thái tử phi mà! Nhưng bọn họ cũng không dám nói, quỳ hai chân càng không ngừng run lên. Lãnh Mộ Hàn tay nắm chặt thành quyền, nếu như không phải hắn nổ lực áp chế chính mình, sợ là đã sớm đem một đám lang băm này đánh cho đến khi gặp Diêm Vương thì thôi.! "Khụ khụ..." Tiếng ho khan truyền đến, Lãnh Mộ Hàn tâm dừng một giây, sau đó xoay người liền ngồi xổm ở bên cạnh Linh Thứu, nhìn động tác không nhanh không chậm, nhưng mà lại nhìn ra căng thẳng trong đó. "Bắc Ảnh Linh Thứu!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]