Linh Thứu mặt chôn ở trong lồng ngực Lãnh Trạch Phong, lắc lắc đầu. "Không, chỉ cần có thể giúp ngươi, oan ức nhiều hơn nữa cũng không tính là gì." "Linh Nhi, nàng yên tâm, chỉ cần trừ khử hắn, chúng ta có thể vĩnh viễn cùng nhau." Linh Thứu trong lòng cười gằn, vĩnh viễn cùng nhau? Kiếp trước nàng chính là ngây thơ tin tưởng một câu nói này, nhưng kết quả thì sao? Nàng được cái gì? Bị hắn cho là hình nhân thế mạng? Bị hắn ban cho cái chết? "Ân, ta tin tưởng." Nàng tin tưởng, lần này nàng nhất định có thể bảo vệ Mộ Hàn, sẽ không để bất luận người nào thương tổn chàng, chính là bản thân nàng cũng không thể. "Ừm, vì tương lai của chúng ta, chúng ta đồng thời cùng nỗ lực." Lãnh Trạch Phong nói tới thật là động tình. "Nhưng mà." Linh Thứu con ngươi lóe lên, cau mày. "Ta bây giờ căn bản không tới gần được hắn." "Ta hôm nay đến đây, ngoại trừ là đến xem nàng, chính là vì nói cho nàng kế hoạch của ta, ngày mai..." Lãnh Trạch Phong ở bên tai Linh Thứu nhẹ nhàng nói kế hoạch của hắn. Linh Thứu gật đầu, vẫn là cùng kiếp trước diễn trò xiếc như thế "Ừm, được, ta rõ ràng." "Linh Nhi, oan ức nàng." Lãnh Trạch Phong thương tiếc sờ sờ gò má Linh Thứu. "Ta là cam tâm tình nguyện." Linh Thứu nhợt nhạt nở nụ cười, bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy hơi co lại, muốn tách ra khỏi tay của Lãnh Trạch Phong, nhưng cũng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng. "Linh Nhi." Buổi tối Linh Thứu dựa vào cửa sổ, ngoài cửa sổ ánh trăng rọi vào, nhìn qua so với giữa ban ngày còn muốn rõ hơn mấy phần, thêm nụ cười nhợt nhạt nữa, Lãnh Trạch Phong đột nhiên có loại hối hận đem mỹ nhân như thế lại đưa cho Lãnh Mộ Hàn. Mặc dù là một phế vật, nhưng nói thế nào, mỹ mạo như vậy nhiều thiên kim đại gia cũng không thể so sánh đươc. Nhìn hắn dần dần nhích lại gần mình, Linh Thứu thoáng cả kinh, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, dùng tay ở giữa hai người chặn lại. "Phong, không thể." Buông xuống mi mắt, Linh Thứu giả bộ ưu thương. "Phong, ngươi hay là đi mau đi, bằng không, ta sợ chính mình sẽ không khống chế được tình cảm của mình, ta sợ ta sẽ hối hận đã đi tới Thái tử phủ này." Quả nhiên, Lãnh Trạch Phong vừa nghe thấy lời ấy, người liền lập tức tỉnh táo không ít. Hắn không thể vì dục vọng ngắn ngủi mà hỏng đại sự! Nếu Linh Thứu thật sự hối hận, chết cũng muốn theo hắn, vậy hắn không chỉ ít đi một con cờ, còn có thể sẽ ảnh hưởng toàn bộ kế hoạch của hắn! Thực sự là tiện nghi cho Lãnh Mộ Hàn! Hừ! Bất quá, đợi hắn đoạt được ngôi vị hoàng đế, còn có mỹ nhân nào hắn không chiếm được? Nghĩ như vậy, Lãnh Trạch Phong cũng cảm thấy trong lòng thoải mái một ít. Một đêm rất nhanh sẽ qua. Ngày thứ hai vào triều, Lãnh Mộ Hàn chân trước mới vừa đi, người trong cung liền đến Thái tử phủ, nói Lệ Phi nương nương mời Thái tử phi tiến cung ngắm hoa uống trà. Lệ phi, thứ nữ chi thứ của Nam Cung gia tộc, mẫu thân của Lãnh Trạch Phong, tên là Nam Cung Nguyên Trinh, là người Dập Nham quốc, Nam Cung gia tộc là gia tộc đứng đầu trong tám đại gia tộc, bởi vậy vị trí của Dập Nham Quốc cũng thuận lý thành chương thành nước đứng đầu Tam quốc. Vì lẽ đó, tuy rằng Nam Cung Nguyên Trinh chỉ là thứ nữ chi thứ, nhưng bối cảnh của nàng cũng không thể xem thường. Linh Thứu dưới sự dẫn dắt của cung nữ, tiến vào cỗ kiệu đưa nàng vào cung. Thiệu Ngôn nhíu mày, có chút không rõ ý tứ của Lệ phi, chiếu theo lời Thiệu Lỗi nói, Bắc Ảnh Linh Thứu hẳn là người của nhị hoàng tử phái tới, như vậy cũng có thể nói, nàng chính là người của Lệ Phi. Nếu là như vậy, Lệ Phi không nên tránh hiềm nghi sao? Làm sao lại có thể quang minh chính đại triệu kiến Bắc Ảnh Linh Thứu? Coi như Bắc Ảnh Linh Thứu hiện giờ là Thái tử phi, muốn triệu khiến cũng nên là hoàng hậu, mẫu thân của chủ nhân triệu kiến? "Người đến!" "Thuộc hạ ở." "Đi bẩm báo chủ nhân, liền nói Bắc Ảnh Linh Thứu bị Lệ quý phi tiếp đi rồi." ————————————
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]