Nguyễn Hàm Chương chỉ khẽ mỉm cười, không nói thêm lời nào.
Nữu cô cô có vẻ chưa hiểu rõ, ngược lại Vệ Bảo lâm ở một bên ho nhẹ một tiếng, rồi chậm rãi cất lời:
“Nếu vị Sầm thái y kia thật sự giỏi giang như lời đồn, sao khi nương nương vừa nhiễm bệnh, lại không phát hiện điều gì bất thường?”
Nàng ấy nói rồi bưng chén trà nhấp một ngụm, ngẩng đầu thở dài:
“Dù cho lùi một bước mà nói, nếu quả có trúng Nhuyễn cốt tán, dùng trong đôi ba ngày là có thể thấy dấu hiệu. Nương nương bệnh đã lâu, Thái y viện ngày ngày ra vào hầu mạch, nếu y thuật của hắn cao minh thật, sao chẳng thấy phát hiện gì từ sớm?”
Từ ngày quen biết nhau, Vệ Bảo lâm vốn là người trầm lặng.
Ngoài lần đầu thỉnh an, từng nói vài câu thật tâm cùng Nguyễn Hàm Chương, thì ngày thường hầu như không ra khỏi cửa.
Nàng ấy giống như nhánh cỏ Huyên Thảo trong gió lớn nơi Trường Tín cung vàng son này – yếu ớt, mong manh, một trận gió mạnh cũng đủ khiến nàng gãy đổ, huống chi là mưa gió cung đình.
Có lẽ, trước khi Nguyễn Hàm Chương vào cung, nàng ấy vốn đã như thế.
Bởi vậy, Nguyễn Hàm Chương mới thấy rõ ánh mắt ngạc nhiên của Nữu cô cô, tựa hồ đến nay mới lần đầu thật sự nhìn thấy bộ mặt thật của Vệ Bảo lâm.
Nhưng Mộ Dung Tiệp dư thì lại điềm nhiên.
Cô ta lặng lẽ nghe Vệ Bảo lâm nói xong, cuối cùng thở dài một tiếng, giọng thong thả:
“Khi còn ở trong tộc, phụ thân ta thường nói, người Định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799478/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.