Trên mặt Nguyễn Hàm Chương vẫn giữ nụ cười dịu dàng, eo bụng dùng sức, hai chân giữ vững thế ngồi, khéo léo đỡ chiếc ghế thêu đang nghiêng lệch.
Tuy là nữ nhi, nàng đâu phải khuê tú yếu mềm, từ nhỏ đã học văn võ, đặc biệt giỏi múa Tiên Cung, thắt lưng và chân tay đều có sức.
Kẻ ngầm giở trò phía sau, nào ngờ nàng không phải hạng tay yếu chân mềm.
Nguyễn Hàm Chương mỉm cười, thân hình hơi nghiêng, rồi lập tức ngồi vững như cũ, không để lộ ra điều gì khác lạ.
Phía đối diện, mỹ phụ trung niên thu lại ánh mắt, chậm rãi quay người, tay áo khẽ động, ngồi xuống ghế phượng, dáng vẻ vô cùng đoan trang.
Nguyễn Hàm Chương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau lưng đều đã thấm mồ hôi lạnh.
Chờ bà ổn định ngồi xuống, Diêu quý phi đứng lên, dẫn chúng phi tần hành lễ:
"Thỉnh an Thái hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an, phúc thọ an khang."
Nhân Tuệ Thái hậu khẽ mỉm cười, giọng ôn hòa:
"Tốt, đều tốt cả. Ban thưởng chỗ ngồi."
Chờ các phi tần ngồi xong, ánh mắt Thái hậu lại dừng trên người Nguyễn Hàm Chương.
Tân phi mới nhập cung, hậu cung mấy phần náo nhiệt, ai nấy đều đã báo danh húy, chỉ còn nàng.
Thái hậu mỉm cười, sắc mặt không đổi, ánh nhìn vẫn sắc sảo:
"Ai gia già rồi, trí nhớ chẳng tốt, chỉ sợ nhận nhầm người thôi."
Nguyễn Hàm Chương là tú nữ có phân vị cao nhất trong đợt này, lại vừa mới được thị tẩm, liền lập tức đứng dậy hành lễ:
"Bái kiến Thái hậu nương nương, thiếp là Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799472/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.