Editor: Măng Cụt Một Nắng
"Thất Thất, nghĩ gì thế!" Hạ Thất Thất đang đắm chìm trong hồi ức bị Bách Lý Đại gọi tỉnh.
Cô lườm mắt nói: "Đừng có dọa ta, gan ta bé lắm!"
Bách Lý Đại nhìn chằm chằm Hạ Thất Thất một lúc lâu, nhưng vẫn chưa thấy cô lấy lại tinh thần: "Nhìn bảng hiệu mà cũng chăm chú như vậy, đang nghĩ gì thế!"
"Nhớ ông bà nội." Hạ Thất Thất cười nói: "Không biết ông bà trên trời có thấy ta không?"
Bách Lý Đại trả lời: "Họ hôm nay chắc chắn rất vui vẻ chúc mừng cho ngươi."
"Hy vọng là vậy!" Cô nhàn nhạt nhếch miệng, nhưng trong lòng lại vô cùng đau đớn.
Hai năm trước, cô bỏ lỡ cơ hội được gặp ông bà lần cuối.
Vì bận việc cửa tiệm, Hạ Thất Thất không thể trở về thăm ông bà thường xuyên.
Cô cũng đã nói với con trai con dâu hai người, sau này không được để hai ông bà ra ngoài đánh cá, tiền đánh cá hàng tháng cô sẽ chu cấp cho họ.
Nhưng hai tên bất hiếu đó nghe tai này lọt tai kia, lâu lâu vẫn bắt hai ông bà ra ngoài đánh cá.
Hơn nữa chúng còn ép ông bà không được để Hạ Thất Thất biết chuyện này, sợ cô biết sẽ không chu cấp tiền nữa.
Một ngày nọ, ông lão ra biển đánh cá, gặp phải mưa lớn, dẫn đến lật thuyền.
Bà lão tinh thần không ổn định, sau khi nghe tin dữ, ngay trong đêm đó cũng qua đời.
Hạ Thất Thất khi biết được tin này đã là sáng hôm sau. Hơn nữa còn là do người khác tới báo.
Vậy nên cô hận đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nha-ta-muon-mau-bang-tu-quy/273016/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.