“Càn quấy cái gì?” Cung Ngự nhìn không chớp mắt.
Hề Nguyệt nhìn, đã cảm thấy nụ cười của hắn sắp không kìm nổi nữa.
Thẹn quá hóa giận đè thấp giọng, “Bình thường chèo thuyền đâu cần tới hắn chứ.”
“Ai?”
Hề Nguyệt hung hăng đập hắn một cái, quay đầu đi không nói chuyện nữa.
Cung Ngự săn sóc Quý phi của hắn lên thuyền, kéo nàng ngồi cạnh hắn.
Thì thầm, “Vì sự an toàn của hai chúng ta mà nghĩ, hắn rất hữu dụng.”
Hề Nguyệt nghiến răng, “Đó chắc hẳn là vì thanh danh của hai chúng ta mà nghĩ.”
Cung Ngự cười, “Nương tử nói rất đúng.”
Tai nàng đã đỏ ửng lên, Hề Nguyệt cảm thấy nàng không thể thua, da mặt của người này đã lấy về rồi, khiến người ta càng ngày càng không chống đỡ nổi nữa.
Con mắt đảo quanh, thuyền đã nhẹ nhàng đong đưa đi về phía trước, nàng cố ý không dùng sức, ngã vào lòng hắn.
Cung Ngự sợ nàng không vững, một cánh tay tự nhiên vòng qua quấn chặt lấy eo nàng.
Hề Nguyệt hơi ngẩng đầu nhìn mặt hắn, hai người gần sát nhau đến nỗi chỉ cần người nào đó cử động một chút, chóp mũi liền có thể đụng trúng.
Hề Nguyệt khẽ mím môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn đầy mong đợi, mời gọi trong im lặng.
Ánh mắt Cung Ngự tối sầm, Hề Nguyệt có thể cảm nhận được hơi thở của hắn càng lúc càng nặng nề.
Nàng dùng một chút sức, chuẩn xác mút lấy môi hắn, giống y như đứa bé chơi đồ chơi, vừa hôn vừa cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-my-nhan-om-yeu-la-nguoi-be-ha-cung-chieu-nhat/2768916/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.