Chương trước
Chương sau
Chuyện đến nước này, sự thật đã rất rõ ràng.

Lạc Thanh Hàn lệnh cho người giải Nghiêm tài nhân xuống.

Nghiêm tài nhân cầu xin "Bệ hạ, ngài phải nhớ lời hứa với thần thϊếp!"

Lạc Thanh Hàn phớt lờ nàng.

Sau khi Nghiêm tài nhân bị giải xuống, Lạc Thanh Hàn mới nhìn Triệu Hiền, ánh mắt có vài phần dò xét.

"Cứu được Bảo Phúc thật sao?"

Triệu Hiền quỳ một gối "Không cứu được Bảo Phúc cô nương, vừa nãy mới tắt thở. Thái y nói cô nương ấy uống quá nhiều thạch tín, dù thần tiên tới cũng không cứu được. Vừa nãy Mạt tướng nói vậy chỉ để gạt Nghiêm tài nhân. Mạt tướng không có ý gạt bệ hạ, xin bệ hạ thứ tội."

Hắn sớm đã nhận thấy Nghiêm tài nhân khác lạ, nảy sinh nghi ngờ nàng. Ban đầu hắn hy vọng Bảo Phúc có thể tỉnh lại khai ra Nghiêm tài nhân, nhưng sau khi Bảo Phúc tắt thở, đã hoàn toàn dập tắt hy vọng này.
Triệu Hiền không muốn manh mối đứt đoạn ở chỗ Bảo Phúc, nên quyết định đánh cược, nói dối Bảo Phúc đã được cứu sống, xem Nghiêm tài nhân phản ứng thế nào?

Kết quả không làm hắn thất vọng.

Nghiêm tài nhân thật sự hoảng loạn, trong cơn hoảng loạn đã lộ ra sơ hở.

Hắn định chủ động nhận tội với Hoàng thượng sau khi Nghiêm tài nhân thú tội, không ngờ Hoàng thượng đã nhận ra hắn nói dối.

Chỉ có thể nói Hoàng thượng quả không hổ là Hoàng thượng.

Không chỉ tâm tư kín kẽ, mà phản ứng cũng nhạy bén.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Hoàng thượng đã nghĩ ra đối sách, đưa ra cách ứng phó thích hợp nhất, không lãng phí cơ hội này.

Lạc Thanh Hàn "Chuyện lần này còn có nguyên nhân, tạm thời quên đi, sau này nếu chuyện này lại xảy ra, thì đừng tự ý quyết định."
Triệu Hiền cúi đầu đáp "Vâng."

Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho hắn đứng dậy.

Triệu Hiền đứng dậy, thận trọng hỏi.

"Bây giờ mạt tướng có cần đến phủ Trưởng công chúa không?"

Lạc Thanh Hàn đứng chắp tay sau lưng, nhìn đình viện bên ngoài, hồi lâu mới chậm rãi nói ra một câu.

"Đi đưa Hạ Dịch Phi vào cung, ngoài ra giúp trẫm truyền lời cho cô mẫu."

......

Cách đây không lâu, Hạ Dịch Phi luôn ở nhà tổ phụ, ngày hôm kia mới về phủ Trưởng công chúa.

Vì Trưởng công chúa Hoa An đã sắp xếp một mối hôn sự cho hắn, mới cố ý gọi hắn về, để hắn đi xem mắt.

Để tránh Hạ Dịch Phi nghĩ nhiều, từ đầu đến cuối Trưởng công chúa Hoa An chưa từng nói hắn biết về chuyện xem mắt, mãi đến sáng nay bà mới nói chuyện này.

Hạ Dịch Phi rất không vui.

Hắn không muốn xem mắt.

Hắn đã hứa sẽ cưới Lục Tâm Dao, nên không thể thất hứa.
Giữ lời hứa là phẩm đức cơ bản nhất của một quân tử.

Trưởng công chúa Hoa An biết con trai mình bảo thủ đến mức cứng nhắc ở một số khía cạnh, bà không ngạc nhiên trước phản ứng của con trai mình.

Đồng thời, bà cũng biết con trai mình ăn mềm không ăn cứng.

Vì vậy, bà lau nước mắt, khóc lóc nói bản thân vì mối hôn sự này đã vất vả thế nào, sức khỏe của bà vốn không được tốt, còn phải lo lắng nhiều chuyện lớn nhỏ trong nhà. Mỗi ngày bà mệt mỏi kiệt sức, kết quả con trai không thông cảm, làm bà quá đau lòng.

Hạ Dịch Phi sợ nhất nữ nhân khóc, đặc biệt là mẫu thân của mình.

Vừa thấy bà khóc, Hạ Dịch Phi tức thì hoảng loạn.

Với lại Trưởng công chúa Hoa An quả thật gầy đi rất nhiều, dù có bôi một lớp phấn dày lên mặt, vẫn không che được vẻ mệt mỏi của mình.

Không biết gần đây Trưởng công chúa Hoa An trải qua những gì, cả người trông già đi vài tuổi.

Hạ Dịch Phi tự trách khi thấy mẫu thân như vậy.

Hắn chẳng những không thể chia sẻ nỗi lo, ngược lại còn tạo thêm gánh nặng cho mẫu thân, hắn là một đứa con đáng hổ thẹn.

Bị cảm giác hổ thẹn thúc đẩy, Hạ Dịch Phi cuối cùng đã chọn cách thỏa hiệp.

Trưởng công chúa Hoa An hài lòng lau nước mắt.

Để buổi xem mắt không xảy ra sai sót, Trưởng công chúa Hoa An còn cố ý đuổi Lục Tâm Dao ra ngoài, đảm bảo hôm nay nàng sẽ không quay về.

Ngay lúc Trưởng công chúa Hoa An chuẩn bị xong mọi thứ, đang chờ trưởng bối của nhà nữ đến.

Đột nhiên người trong cung tới.

Người tới là Thống lĩnh Cấm vệ quân Triệu Hiền.

Triệu Hiền hành lễ với Trưởng công chúa Hoa An trước, sau đó nghiêm túc nói.

"Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, truyền con trai của Trưởng công chúa Hoa An, Hạ Dịch Phi vào cung diện thánh!"

Trưởng công chúa Hoa An giật mình.

Nhưng trên mặt bà vẫn không biểu hiện gì, giả vờ khó hiểu hỏi.

"Tại sao bệ hạ đột nhiên lại muốn truyền Dịch Phi vào cung? Trong cung xảy ra chuyện gì sao?"

Triệu Hiền "Đây là ý của Hoàng thượng, tại hạ không dám tùy tiện suy đoán."

Hắn dừng một chút rồi nói.

"Hoàng thượng bảo tại hạ truyền lời cho Trưởng công chúa điện hạ."

Trưởng công chúa Hoa An "Lời gì?"

Triệu Hiền bắt chước giọng điệu của Hoàng đế, chậm rãi nói.

"Cô mẫu, trẫm còn có thể gọi người một tiếng cô mẫu nữa không?"

Trưởng công chúa Hoa An "......"

Bà kéo khóe miệng, nở nụ cười cứng ngắc.

"Bệ hạ nói gì vậy? Ta mãi mãi là cô mẫu của ngài."

Triệu Hiền nghiêm nghị nói "Chuyện này tại hạ cũng không biết, vẫn mong Hạ công tử mau theo tại hạ vào cung, đừng để Hoàng thượng đợi lâu."

Hoàng đế có lệnh, không thể làm trái, dù Trưởng công chúa Hoa An có không muốn đến đâu cũng không dám ra mặt ngăn cản, chỉ có thể lén nháy mắt với thị nữ bên cạnh, ra hiệu cho thị nữ nhanh chóng bảo đại công tử rời phủ, còn bà ở đây nghĩ cách giữ chân Triệu Hiền, câu giờ cho con trai rời đi.

Tuy nhiên, trước khi thị nữ kịp ra khỏi phòng, Triệu Hiền đã nhận ra hành động của họ.

Triệu Hiền lạnh lùng nói "Tại hạ đã ra lệnh cho người bao vây toàn bộ phủ Trưởng công chúa, bây giờ đừng nói là người, cả một con ruồi cũng không bay lọt ra ngoài."

Bước chân của thị nữ khựng lại.

Thị nữ bất lực nhìn Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa Hoa An không thể giữ được nụ cười trên mặt.

Nét mặt của bà ngày càng khó coi "Dù các ngươi là Cấm vệ quân, cũng không có tư cách bao vây phủ Trưởng công chúa chứ nhỉ?"

Triệu Hiền "Tại hạ phụng lệnh hành sự, mong Trưởng công chúa điện hạ lượng thứ."

Ngón tay giấu trong ống tay áo rộng của Trưởng công chúa Hoa An siết chặt thành nắm đấm, móng tay dài gần như cắm vào da thịt.

Nhưng lúc này bà không hề cảm thấy đau đớn.

Hoàng đế chắc chắn đã biết chuyện bà qua lại với Thiên Môn, thế nên mới phái Cấm vệ quân đến bao vây phủ Trưởng công chúa.

Để Hạ Dịch Phi vào cung vào lúc này chẳng khác nào đưa dê vào miệng hổ, không thể trở lại!

Con gái của Trưởng công chúa Hoa An đã bị nhốt trong hang sói, bà 5không muốn con trai mình cũng rơi vào đó.

Nàng nghiến răng, quyết tâm nói.

"Hai ngày nay, Dịch Phi không khỏe lắm, e là không vào cung được, hay là để ta vào cung đi? Hoàng thượng có căn dặn gì thì có thể nói với ta."

Triệu Hiền kiên định nhìn nàng "Xin lỗi, lệnh vua không thể làm trái."

Trưởng công chúa Hoa An chỉ đành lùi một bước "Thế này đi, ta cùng Dịch Phi vào cung? Tuy Hoàng thượng chỉ truyền Dịch Phi vào cung nhưng cũng không nói không cho phép người khác đi cùng, đây không tính là làm trái thánh chỉ phải không."

Triệu Hiền suy nghĩ một lúc, bèn đồng ý.

"Vậy thì mời Trưởng công chúa điện hạ nhanh chóng xuất phát."

Trưởng công chúa Hoa An quay về phòng thay y phục, sai người gửi thư cho bên nhà đối tượng xem mắt, báo chọ bọn họ biết dời lại ngày xem mắt, cụ thể thì để nói sau.

Sau đó bà dẫn Hạ Dịch Phi ra khỏi phủ, ngồi xe ngựa vào cung.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.