🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Uất Cửu "Thì cô bảo ta nói chuyện thú vị."

Tiêu Hề Hề "Trong cuộc sống của ngươi, ngoài ta ra không còn chuyện thú vị gì khác nữa sao?"

Uất Cửu thành thật trả lời "Không có."

Gã thường xuyên giễu cợt người khác, nhưng loại vui vẻ đó không có thật, mỗi lần nhớ lại chỉ khiến gã cảm thấy nhàm chán.

Mà gã cảm thấy mẹ và ông bà sẽ không thích nghe những chuyện đó.

Tiêu Hề Hề thấy đau đầu "Bỏ đi, đổi chủ đề, nói chút chuyện khiến ngươi buồn bực."

Uất Cửu "Chuyện khiến ta buồn bực nhất là mỗi ngày đều phải mời cô ăn cơm, sức ăn của cô quá lớn, sắp ăn hết tiền trên người ta rồi, nếu cô cứ tiếp tục thế này, ta đành phải cân nhắc đến chuyện đi cướp bóc, dùng số tiền cướp được nuôi dạ dày không đáy của cô."

Giọng điệu gã rất nghiêm túc, không hề giống đùa chút nào.
Tiêu Hề Hề "......"

Cũng không cần liều mạng như vậy.

Tiêu Hề Hề "Ngươi đừng nói chuyện của người khác nữa, nói về mình đi, người nhà của ngươi nhất định muốn hiểu hơn về ngươi, ngươi nói hết sở thích của mình cũng đủ để ngươi nói rất lâu."

Uất Cửu vừa nghĩ vừa nói.

"Con không đặc biệt thích ăn gì hay uống gì. Cũng không kén chọn màu sắc quần áo, dù có là trắng đen, hoa hòe, nam nữ gì đó, con cũng từng mặc qua, không đặc biệt thích thứ gì. Giường mềm hay cứng không quan trọng. Còn chuyện lấy vợ ...... con muốn cưới một nữ nhân không ăn nhiều, nuôi nữ nhân ăn nhiều quá tốn kém, con sợ nuôi không nổi."

Tiêu Hề Hề "......"

Ta nghi ngờ ngươi đang ám chỉ ta.

Uất Cửu "Còn chuyện có con, con vẫn chưa nghĩ xa đến thế, chỉ cần vợ con đồng ý, sinh mấy đứa cũng được, dù nàng không muốn có con cũng không sao, con không có yêu cầu gì về chuyện này."
Nói xong, gã dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Tiêu Hề Hề.

Tiêu Hề Hề "Ngươi nhìn ta làm gì?"

Uất Cửu "Cô ăn nhiều như vậy thì con của cô nhất định cũng sẽ ăn nhiều."

Tiêu Hề Hề "Liên quan gì đến ngươi? Cũng đâu phải ngươi nuôi."

Uất Cửu "......"

Nữ nhân này gϊếŧ chết cuộc trò chuyện chỉ trong một câu.

Hai người không nói nữa, lặng lẽ đốt tiền giấy.

Uất Cửu khấu đầu ba cái trước ba tấm bia.

Sau khi tế bái xong, hai người bước ra ngoài.

Đi được một đoạn, Tiêu Hề Hề không khỏi liếc nhìn nghĩa trang sang trọng hoành tráng.

Có thể xây nghĩa trang sang trọng dễ như trở bàn tay thế này, hẳn là vị tướng quân đó rất giàu có!

Tiêu Hề Hề huých khuỷu tay nam nhân bên cạnh, xúi giục gã.

"Ngươi không đổi ý thật sao? Người cha giàu như vậy, có thể gặp không thể cầu!"

Uất Cửu sắc mặt lạnh lùng nói "Ta không thèm chút tiền bẩn đó của ông ta."
Tiêu Hề Hề nghiêm túc dạy dỗ "Vừa nhìn đã biết ngươi chưa từng bị xã hội vùi dập, không biết tầm quan trọng của tiền bạc, ngươi có thể ghét cha mình, nhưng ngươi không cần phải ghét tiền trong tay ông ấy, tiền bạc đâu có chọc gì ngươi, ngươi cần gì giận lây nó?"

Uất Cửu "......"

Tiêu Hề Hề tiếp tục dụ dỗ "Mà ngươi nghĩ kĩ xem, nếu ngươi không nhận cha, sau này ông ấy sẽ cưới một người vợ trẻ hơn, sinh ra nhiều con hơn, nếu mẹ ngươi còn sống, nhất định sẽ bị chuyện này chọc tức chết, ngươi nỡ lòng thấy mẹ mình chịu ấm ức sao?"

Uất Cửu khinh thường cười lạnh "Nói không chừng ông ta sớm đã cưới vợ khác sinh con rồi."

Một tướng quân trẻ tuổi có quyền có thế, được người dân kính trọng chắc chắn sẽ không sống qua ngày với một nữ nhân, càng đừng nói đến nữ nhân đó đã chết rồi.

Bản thân Uất Cửu là nam nhân, gã quá rõ bản chất nam nhân.

Cha ruột của gã chắc chắn đã cưới vợ thành đàn rồi.

Tiêu Hề Hề "Vậy ngươi càng phải về, ngươi phải nói cho mọi người biết, mẹ ngươi là vợ cả, dù sau này Lãng tướng quân kia có cưới nữ nhân khác thì bà ấy chỉ có thể là vợ kế, tuyệt đối không thể đoạt đi danh phận vợ cả của mẹ ngươi."

Đôi mắt Uất Cửu lóe lên.

Nữ nhân này nói hình như cũng có lý.

Gã không quan tâm Lãng tướng quân kia cưới bao nhiêu thê thϊếp, nhưng gã không thể nhẫn nhịn ông ta xóa danh phận vợ cả của mẹ mình.

Năm đó tiểu công tử nhà huyện lệnh nhiều lần uy hϊếp Uất tiểu thư làm thϊếp, nhưng Uất tiểu thư đã từ chối, chứng tỏ bà là một nữ tử có khí khái cốt cách, nếu còn sống, bà nhất định sẽ không muốn danh phận vợ cả của mình bị người khác chiếm.

Uất Cửu nheo mắt, ẩn ý sâu xa nhìn nữ nhân trước mặt.

"Sao cô đột nhiên lại quan tâm đến quan hệ của ta và cha ta như vậy?"

Tiêu Hề Hề không do dự nói "Đương nhiên là vì cha ngươi quá giàu chứ gì nữa!"

Uất Cửu "Cha ta giàu thì liên quan gì tới cô?"

Tiêu Hề Hề "Nếu ngươi và cha ngươi nhận nhau, vậy ngươi cũng sẽ biến thành người giàu, sau này nếu ta thiếu tiền, có thể mượn ngươi chút đỉnh tiêu xài, giàu rồi thì đừng quên bạn bè."

Nàng vừa nói vừa xoa xoa ngón tay, miệng cười ranh mãnh.

Uất Cửu "......"

Hóa ra trong mắt nữ nhân này, gã chỉ là tiền trang di động.

Uất Cửu càng nghĩ càng không vui.

Gã cười hung ác "Dù ta có trở thành người giàu, cũng sẽ không cho cô mượn một xu!"

Nói xong gã bước đi không thèm ngoảnh lại.

Tiêu Hề Hề vội đuổi theo "Ngươi đừng keo kiệt vậy chứ, tiền là nguồn gốc của mọi tội lỗi, nó sẽ mang đến cho ngươi vô số phiền muộn và rắc rối, ngươi chia tiền cho ta, ta có thể giúp ngươi gánh chịu một phần phiền muộn và rắc rối!"

Uất Cửu nghe vậy, chân bước càng nhanh hơn.

Tiêu Hề Hề chạy theo phía sau gã.

Khi hai người về thành đã là buổi trưa.

Vì sáng nay Uất Cửu đã hứa với Tiêu Hề Hề, hai người lại đến quán thịt dê Vệ Ký ăn trưa.

Vệ nương tử rất nhiệt tình, còn tặng họ một hũ rượu nóng.

"Đây là rượu nhà tôi tự ủ, chỉ để ở nhà uống, chưa từng bán cho ai, hôm nay tặng hai người một hũ, hai người từ từ uống, có cần gì thì gọi tôi."

Tiêu Hề Hề nói cảm ơn.

Nàng cầm hũ rượu lên, đưa tới gần mũi ngửi "Cũng thơm thật, tiếc là ta không uống được."

Uất Cửu hỏi "Cô không thể uống rượu?"

Tiêu Hề Hề "Không hẳn."

Nàng có thể uống rượu, nhưng tửu lượng không tốt lắm, khi say sẽ hành động điên cuồng.

Lạc Thanh Hàn biết nàng có tật này, đã nhiều lần dặn nàng không được uống rượu trước mặt người ngoài, lỡ như say rồi thì khó mà thu dọn hiện trường.

Tiêu Hề Hề kiềm nén buông hũ rượu xuống.

Rượu ngon trước mắt mà không được uống, đau đớn quá mà!

Uất Cửu thấy dáng vẻ luyến tiếc của nàng, nhướng mày nói "Nếu uống được, tại sao không uống? Lẽ nào cô còn sợ ta say rồi làm gì cô sao?"

Tiêu Hề Hề lắc đầu "Không phải, ta sợ ta sẽ làm gì ngươi."

Uất Cửu "......"

Có lẽ gã đã hiểu tại sao nữ nhân này lại không uống rượu.

Gã cũng từng thấy rất nhiều kẻ tửu lượng không tốt, uống say rồi thì làm khùng làm điên, tên này còn đáng sợ hơn tên kia.

Không biết Uất Cửu nghĩ tới chuyện gì, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn.

Giống như anh túc nở rộ, xinh đẹp chết người.

"Nếu chỉ uống một chút, chắc là không sao."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.