Chương trước
Chương sau
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Ngươi chỉ cần yên tâm dưỡng thương, khoảng thời gian này Tiêu lương đệ sẽ chăm sóc ta, ngươi cũng biết bản lĩnh của nàng, sẽ không có chuyện gì."

Thường công công nghĩ tới bản lĩnh bói quẻ tiên đoán của nàng, cảm thấy an lòng.

"Vậy nô tài cáo lui, Điện hạ bảo trọng thân thể, chờ nô tài hồi phục, sẽ quay về hầu hạ người."

Thường công công cung kính dập đầu, chịu đau đứng dậy, khập khiễng rời đi.

Điện Thanh Ca.

Tiêu Hề Hề bật dậy khỏi ghế mỹ nhân, khó tin hỏi.

"Ngươi nói cái gì? Thái tử Điện hạ muốn ta chuyển đến điện Lân Đức hầu hạ?"

Thanh Tùng vội nói "Đúng vậy đúng vậy, vừa rồi Thái tử Điện hạ phái người đến truyền tin, nói là Thường công công bị thương cần tịnh dưỡng một thời gian, bên cạnh Thái tử không thể thiếu người chăm sóc, nên muốn người đến điện Lân Đức hầu hạ Thái tử Điện hạ."
Thanh Tùng nói đến đây, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích, hai mắt cũng sáng lên.

"Tiểu chủ, Đông cung nhiều phi tần như vậy, Thái tử Điện hạ lại chỉ chọn người đến hầu hạ, chứng tỏ Thái tử Điện hạ thật sự rất sủng ái người!"

Mọi người nhao nhao gật đầu đồng ý, ai cũng lộ vẻ tự hào.

Tiêu Hề Hề ngã xuống ghế mỹ nhân, như gặp phải đả kích nặng nề.

Sao lại thế này?

Nàng tưởng chỉ cần giải quyết phiền phức của chuyện Thái tử phi, thì có thể an tâm tiếp tục ăn no chờ chết.

Nào ngờ Thái tử lại muốn nàng đến hầu người bệnh!

Hầu hạ người khác khổ lắm!

Nàng không muốn đi đâu!

Bảo Cầm tha thiết khuyên nhủ "Tiểu chủ, hãy nắm bắt cơ hội này, nắm chắc trái tim của Thái tử Điện hạ, thành Thái tử phi chỉ là chuyện trong tầm tay!"

Tiêu Hề Hề trưng bộ mặt cá chết "Không, ta không làm được!"
Hai mắt Bảo Cầm bốc hỏa "Không, người có thể làm được!"

Dù được hay không được, cũng không thay đổi được miệng vàng lời ngọc của Thái tử, Tiêu lương đệ nhất định phải đến điện Lân Đức hầu người bệnh.

Vì tin tốt này, toàn bộ điện Thanh Ca tưng bừng hớn hở, ai nấy đều vui mừng.

Trước đây, họ còn lo Tiêu lương đệ chọc giận Thái tử Điện hạ sẽ bị thất sủng.

Xem ra họ nghĩ quá nhiều rồi.

Thái tử Điện hạ vẫn rất sủng ái Tiêu lương đệ, lúc bị bệnh cũng không quên gọi nàng đến bên cạnh.

Hì hì, cẩu lương này vừa thơm vừa ngon, bọn họ thích lắm!

Nếu phải chuyển đến điện Lân Đức, dĩ nhiên phải thu dọn hành lý, Bảo Cầm chỉ huy cung nữ lấy những thứ Tiêu lương đệ thường dùng, đóng gói sẵn sàng.

Hạnh Nhi không tham gia đội hình thu dọn, nàng phụ trách chăn nuôi, quan tâm gà vịt heo ngỗng ở hậu viện là được.
Xách một thùng đầy thức ăn cho heo đi về phía chuồng heo, nàng thấy Tiêu lương đệ đứng một mình trước chuồng, nàng vội đặt thùng thức ăn xuống, khuỵu gối hành lễ.

"Nô tỳ bái kiến tiểu chủ."

Tiêu Hề Hề bảo nàng đứng dậy.

Hạnh Nhi đứng dậy, phát hiện nét mặt Tiêu lương đệ ủ rũ, hình như rất không vui, không khỏi hỏi.

"Tiểu chủ sao lại không vui?"

Tiêu Hề Hề thở dài "Ta khổ quá mà, sống còn không thoải mái bằng một con heo."

Một dấu chấm hỏi từ từ nhảy khỏi đầu Hạnh Nhi.

?

Tiêu Hề Hề nhìn hai con heo trong chuồng, trong lòng nàng đầy ghen tị và ngưỡng mộ.

"Em nhìn mấy con heo kìa, mỗi ngày chỉ ăn với ngủ, không cần lo chuyện gì, chỉ cần chăm chỉ nuôi thịt thôi, nhàn nhã thoải mái biết bao!"

Không như nàng, phải đi hầu hạ người ta.

Hạnh Nhi thận trọng nói "Nhưng cuối năm heo này sẽ bị mần thịt mà."

Tiêu Hề Hề "......"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.