Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau.

Thái giám trực đêm nói với Bảo Cầm tối qua Thái tử lặng lẽ đến, sau đó lặng lẽ đi, lúc đi sắc mặt rất khó coi.

Trong lòng Bảo Cầm thầm than không ổn, chẳng lẽ tối qua Tiêu lương đệ làm gì chọc giận Thái tử Điện hạ?

Nàng vội chạy đến đánh thức Tiêu lương đệ còn đang ngủ say, lo lắng hỏi.

"Tiểu chủ, tối qua có phải người chọc giận Thái tử Điện hạ rồi không?"

Tiêu Hề Hề còn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mơ màng.

Nàng gãi gãi mái tóc rối bù, ngơ ngác nói "Ta chọc gì ngài ấy chứ?"

Bảo Cầm gấp gáp "Chuyện này phải hỏi chính bản thân người chứ?"

"Ta không biết, vốn đang nói chuyện bình thường, ngài ấy đột nhiên trở mặt bỏ đi." Tiêu Hề Hề ngáp một cái, không có hơi nói "Có lẽ ngài ấy tới thời kỳ mãn kinh chăng."

"Thời kỳ mãn kinh là gì?"

"Thời kỳ mãn kinh là thời kỳ mãn kinh đó ... ta không ổn rồi, ta buồn ngủ quá, cần ngủ thêm một lúc nữa." Tiêu Hề Hề nhắm mắt, ngã xuống giường.
Bảo Cầm kéo nàng lại "Trước khi ngủ người nói rõ ràng đi!"

Đáng tiếc vô dụng, Tiêu lương đệ đã bắt đầu ngáy.

Bảo Cầm lắc lắc nàng hai lần, không thể đánh thức nàng.

Hết cách, Bảo Cầm chỉ đành dùng con át chủ bài của mình.

"Tiểu chủ, bữa sáng hôm nay có bánh bao bát bửu, sủi cảo tôm, bánh xốp sữa, mì trứng gà, bánh canh ..."

Tiêu Hề Hề chợt mở to mắt, tinh thần phấn chấn nói "Mau mau mau, mau mang lên!"

Bảo Cầm "......"

Quả nhiên, chiêu này trăm lần trăm trúng.

Lần này không cần Bảo Cầm giục, Tiêu Hề Hề nhanh chóng mặc y phục, tắm rửa xong liền phóng như ngựa hoang ra ngoài.

Bảo Cầm gọi người mang bữa sáng đã chuẩn bị lên bàn.

Tiêu Hề Hề cầm đũa, gắp một miếng sủi cảo tôm cho vào miệng.

Vỏ sủi cảo rất mỏng, nhân thịt tôm tươi mềm, hương vị ngon tuyệt!

Nàng ăn hết miếng này tới miếng khác, bên tai là tiếng cằn nhằn của Bảo Cầm.
"Tiểu chủ, hôm qua Thái tử Điện hạ nửa đêm cố ý đến điện Thanh Ca tìm người, nhất định là vì nhớ người, cho thấy Thái tử Điện hạ sủng ái người nhiều thế nào, người lẽ nào không cảm động chút nào sao?"

Tiêu Hề Hề ăn bánh xốp sữa "Cảm động cảm động, nếu mỗi ngày ta có thể ăn nhiều món ngon như vậy, ta chắc chắn cảm động đến chết luôn!"

Bảo Cầm sửng sốt "Nô tỳ không nói loại cảm động này ..."

"Dù là kiểu cảm động nào, chỉ cần có thể ăn ngon, ta có thể biểu diễn một màn cảm động trời đất cho em xem."

"......"

Bảo Cầm hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải mạnh mẽ lên.

Dù tiểu chủ là cá muối, dù tiểu chủ không muốn tranh giành, dù tiểu chủ cả ngày chỉ biết ăn uống ngủ, nàng cũng không thể từ bỏ, nàng nhất định sẽ dốc hết sức giúp tiểu chủ ngồi lên ngôi vị Thái tử phi!
Bảo Cầm vực dậy tinh thần quyết chiến tiếp tục khuyên.

"Tuy nói vợ chồng bình thường thường xuyên cãi nhau, nhưng nơi này là hoàng cung, người hầu hạ là Thái tử Điện hạ, tuyệt đối không thể cãi lại, cãi nhau càng không thể được. Tiểu chủ, người nghe nô tỳ khuyên một câu, đừng chọc giận Thái tử Điện hạ, lát nữa chúng ta đi đưa ít điểm tâm cho Điện hạ, có được không?"

Tiêu Hề Hề nuốt mì trứng trong miệng, cảm thấy vô tội "Ta không cãi nhau với ngài ấy, là ngài ấy tự dưng làm lơ ta."

Bảo Cầm không tin Thái tử vô cớ nổi giận, nhất định phải có lý do.

Nàng kiên nhẫn hỏi "Người có thể nói nô tỳ biết hôm qua người với Thái tử Điện hạ nói chuyện gì không? Nô tỳ giúp người xem xét, có lẽ sẽ tìm ra nguyên nhân Điện hạ tức giận."

"Chờ chút, để ta ăn xong mì trước, mì để lâu sẽ bị vón cục."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.