Chương trước
Chương sau
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói "Ta không cho phép nàng nuôi heo ở Đông cung!"

Hắn có thể chịu đựng nàng nuôi gà vịt cá đã là cực hạn rồi, nàng còn muốn nuôi heo? Nàng thật sự coi Đông cung là trại chăn nuôi à?

Tiêu Hề Hề nắm tay áo hắn lắc lắc.

"Điện hạ, cầu xin người, người ta rất muốn ăn thịt heo mà ~"

Lạc Thanh Hàn hất tay nàng ra "Không được làm nũng!"

Tiêu Hề Hề lại quấn lấy hắn, ôm cánh tay hắn "Điện hạ, thịt heo cay ăn ngon lắm, người không muốn ăn thật sao?"

Lạc Thanh Hàn "Ta không muốn ăn."

"Nhưng ta rất muốn ăn, khi còn bé ở trên núi ăn không ăn được món gì ngon, mỗi ngày ngoài cải trắng, củ cải thì là đậu phụ, quanh năm suốt tháng chỉ có ngày Tết mới được ăn chút thịt. Lúc ấy ta nghĩ, đợi ta xuống núi, nhất định phải ăn thật nhiều thật nhiều thịt heo, Điện hạ, người không thể thương xót ta, giúp ta hoàn thành tâm nguyện này sao?"
Lạc Thanh Hàn "Huyền Môn của nàng đã nghèo đến mức thịt heo cũng không ăn được à?"

"Phải đó, thật sự nghèo lắm."

"Là bị nàng ăn đến nghèo nhỉ?"

Tiêu Hề Hề "......"

Điện hạ, người như vậy không đáng yêu chút nào hết nha.

Lạc Thanh Hàn "Nếu nàng thật sự muốn ăn thịt heo, có thể bảo ngự thiện phòng làm cho nàng."

Tiêu Hề Hề mếu máo "Ta thấy ngự thiện phòng làm không ngon bằng Bảo Cầm, hơn nữa ngự thiện phòng cách điện Thanh Ca quá xa, mỗi lần mang món ăn từ đó về đều nguội hết cả, thịt cháy cạnh vừa nấu xong mới thơm ngon, nguội rồi sẽ không ngon."

Lạc Thanh Hàn vẫn kiên quyết "Vậy cũng không thể để nàng nuôi heo ở Đông cung."

Tiêu Hề Hề "Thật sự không thể nuôi hả?"

Lạc Thanh Hàn "Không được."

Hắn nghĩ Tiêu Hề Hề sẽ dây dưa không thôi, ai ngờ nàng buông hắn ra.
Nàng lùi lại hai bước, ngồi xuống đệm, bắt đầu yếu ớt hát.

"Cô gái nhỏ sống trong thị trấn nhỏ dưới cầu ở Giang Châu, trong nhà có phòng có ruộng, ai ngờ ác bá đến nhà, chiếm phòng chiếm ruộng, gia gia chống đối, bị gã đánh một gậy! Ác bá đó cưỡng ép ta, bắt ta làm thϊếp thứ mười tám, ai biết lòng ta đau đớn, chỉ có chết mới chứng minh được trong sạch ~ lấy cái chết chứng minh trong sạch ~"

Lạc Thanh Hàn "......"

Ai là ác bá? Nàng làm thϊếp thứ mười tám của ai?

Hai bên thái dương hắn giật giật, nữ nhân này vì miếng ăn mà cái gì cũng dám nói!

Tiêu Hề Hề thở dài, tiếp tục oán than hát "Làm thϊếp thứ mười tám, thịt heo cũng không cho ăn, ai biết lòng ta đau đớn ..."

Lạc Thanh Hàn không chịu được nữa, cắt ngang mấy lời nhảm nhí của nàng, tức giận nói.

"Chỉ được nuôi một con, duy nhất lần này, không có lần sau!"
Tiêu Hề Hề lập tức như cá muối giãy đành đạch, nhảy lên ôm eo hắn, cười rạng rỡ.

"Điện hạ, người thật sự là Điện hạ tốt nhất trên đời! Moah moah!"

Lạc Thanh Hàn nội tâm thê lương.

Hắn cảm thấy mình nhất định là Thái tử hoang đường nhất từ trước đến nay, thế mà cho phép phi tần nuôi heo trong Đông cung.

Hắn thậm chí không dám tưởng tượng Hoàng đế, Hoàng hậu với các triều thần sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện này.

Chắc sẽ điên mất.

Nhϊếp Trường Bình mở cửa đi vào "Thái tử Điện hạ, chúng ta ..."

Y đang nói chợt im bặt.

Y mở to hai mắt nhìn Tiêu Tây ôm chặt Thái tử, mặt Tiêu Tây còn dán trước ngực Thái tử, tư thế này ...

Mẹ kiếp, ban ngày ban mặt Thái tử cùng tiểu thái giám làm loạn trong phòng!

Quan trọng là Thái tử không ngăn Tiêu Tây, còn cùng làm loạn theo.

Chậc chậc chậc.

Thật là phóng đãng!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.