Chương trước
Chương sau
Tiêu Hề Hề là đứa con đầu lòng của Tiêu Lăng Phong, theo lý mà nói ông nên yêu thương nàng nhiều hơn.

Nhưng vì mệnh cách của Tiêu Hề Hề, từ nhỏ đã bị gửi đi xa, đến năm mười lăm tuổi mới trở về.

Trên danh nghĩa là cha con, nhưng thực chất cũng không hơn người xa lạ là bao.

Tiêu Lăng Phong bước lên hành lễ.

"Vi thần bái kiến Tiêu lương đệ."

Tiêu Hề Hề tò mò hỏi "Sao phụ thân lại ở đây?"

Tiêu Lăng Phong do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định nói sự thật.

"Là mẹ và muội muội của con ngã bệnh, chiều qua lúc đi ngang cầu không cẩn thận rơi xuống sông, khi được cứu lên thì đã hôn mê rồi. Ta mời tất cả danh y ở Thịnh Kinh tới nhà, nhưng vô ích, bệnh tình không khỏi lại càng nặng hơn. Ta thật sự hết cách rồi, chỉ đành vào cung cầu kiến Thái tử, xin ngài ấy cho phép ta đưa thái y về nhà."
Tiêu Hề Hề chớp mắt "Ra là vậy."

Tiêu Lăng Phong cau mày "Sao trông ngươi không có chút kinh ngạc nào? Đó là mẹ và em gái ruột của ngươi, ngươi biết họ đang gặp nạn, không phải nên lo lắng sao?"

Tiêu Hề Hề đã bói một quẻ cho Tiết thị và Tiêu Tri Lam, họ sẽ chịu khổ một chút, nhưng tính mạng không đáng ngại.

Nếu đã không chết, Tiêu Hề Hề cảm thấy không có gì phải lo lắng.

Song, những lời này không thể nói với Tiêu Lăng Phong.

Tiêu Hề Hề đối mặt với chất vấn của phụ thân, chỉ ngại ngùng cười trừ, sau đó hỏi "Phụ thân gặp được Thái tử Điện hạ chưa?"

Tiêu Lăng Phong rất không hài lòng với phản ứng của nàng, nhưng bây giờ nàng là Lương đệ của Thái tử, dù ông có không hài lòng đến đâu, cũng không thể chỉ trỏ hằn học với nàng.

Ông cau mày nói "Vẫn chưa, Thái tử Điện hạ đang bận, phải chờ ngài ấy xong việc, ta mới có thể vào."
Ông chú ý tới hộp thức ăn trong tay Tiêu Hề Hề, thăm dò hỏi "Ngươi mang thức ăn cho Thái tử Điện hạ?"

Tiêu Hề Hề thẳng thắn thừa nhận "Đúng vậy."

Tiêu Lăng Phong tiến lên hai bước, sốt sắng nói "Ngươi có thể dẫn ta cùng vào không? Mẹ và muội muội của ngươi bệnh nặng, không thể chậm trễ nữa, ta nhất định phải mau chóng đưa thái y trở về."

"Không được."

Thấy nàng từ chối thẳng thừng, cơn giận của Tiêu Lăng Phong nhất thời bùng nổ "Họ đều là người thân của ngươi, ngươi thà nhìn họ chết chứ không ra tay cứu giúp sao? Lòng dạ ngươi sao lại lạnh lùng cứng rắn như vậy?!"

Dù bị mắng, Tiêu Hề Hề cũng không tức giận, nàng nghiêm túc giải thích.

"Không phải con không muốn giúp người, mà con cũng không dám chắc có thể gặp được Thái tử Điện hạ, con cũng như người, vừa mới tới đây, còn chưa cho người vào thông báo. Hơn nữa vừa nãy người cũng đã nói, Thái tử Điện hạ đang bận, ngài ấy cũng không chắc có thời gian gặp con. Nếu ngài ấy không chịu gặp con, con đồng ý thỉnh cầu của người, há chẳng phải con nói không giữ lời?"
Nàng nói hợp tình hợp lý, Tiêu Lăng Phong không thể phản bác.

Ông biết mình đã quá xúc động, nói năng thiếu suy nghĩ, nhưng ông là trưởng bối, không thể hạ mình xin lỗi tiểu bối.

Ông chỉ có thể nghiêm mặt nói "Nếu Thái tử không muốn gặp ngươi, vậy xem như ta chưa nói gì?"

Lúc này, Thường công công đi ra.

Hắn không ngờ Tiêu lương đệ cũng ở đây, liền nhanh chóng hành lễ.

"Tiêu lương đệ hôm nay sao lại rảnh đến đây vậy?"

Tiêu lương đệ là nữ nhân không thích ra ngoài nhất trong Đông cung, trừ phi cần thiết, rất ít khi thấy nàng ra ngoài, hôm nay hiếm khi thấy nàng xuất hiện, quả thật là chuyện hiếm có.

Tiêu Hề Hề cười nói "Ta tới đưa canh cho Thái tử Điện hạ, phiền công công giúp ta thông báo một tiếng."

"Vâng, nô tài đi báo giúp người."

Thường công công xoay người muốn rời đi, Tiêu Lăng Phong vội gọi hắn "Công công, Thái tử Điện hạ có rảnh gặp ta không?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.