Trong hậu cung này, đãi ngộ giữa người có con và người không có con khác biệt rất lớn. 
Chưa nói đến việc sinh được hoàng tử, dù chỉ là công chúa, cũng tốt hơn phi tần không có con. 
Ân sủng là thứ mà các phi tần tranh đoạt, còn con cái mới là chỗ dựa cho họ yên thân gởi phận. 
Ninh phi năm nay đã ngoài ba mươi, so với những phi tần trẻ trung mới vào cung kia thì đã già nua tiều tụy, mấy năm nay Hoàng đế ít khi qua đêm trong cung của nàng. 
Dù vậy cũng không ai dám xem thường nàng, đồ nàng dùng một nửa cũng không thiếu, cuộc sống trong cung của nàng rất dễ chịu, cả Hoàng hậu cũng nể mặt mấy phần. 
Tất cả là do nàng đã sinh được Tứ hoàng tử. 
Ninh phi nghe Hoàng hậu triệu kiến, nàng cũng không nghĩ nhiều, sau khi trang điểm một chút, rồi ngồi lên kiệu đến điện Tiêu Phòng. 
Cung nữ cẩn thận dìu Ninh phi xuống kiệu. 
Ninh phi nhìn cửa lớn điện Tiêu Phòng uy nghi trước mặt, chậc một tiếng, trong lòng có chút khing thường, có chút ghen ghét. 
Tần hoàng hậu làm chủ Lục cung này vô cùng vinh quang, ai cũng muốn nịnh bợ bà, song trong lòng ai cũng biết rõ, Tần hoàng hậu thực chất là gà mái không đẻ được trứng, nhiều năm như vậy, ngoại trừ lúc trẻ từng mang thai một lần, sau đó không mang thai thêm lần nào nữa. 
Hoàng đế và Thái hậu cấm mọi người bàn tán chuyện này, nhưng mọi người không ngốc, có thể đoán được năm đó Tần hoàng hậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/3460443/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.