"Hôm nay là ta hiểu lầm nàng, nàng có thể về điện Thanh Ca bất cứ lúc nào." 
Nói xong, Lạc Thanh Hàn bỏ đi không quay đầu lại. 
Đợi bọn họ đi xa, Tiêu Hề Hề vội ngồi xuống bên nồi lẩu, cầm bát động đũa, gắp thịt cá trong nồi ra, chấm vào nước sốt rồi nhét vào miệng. 
"Cay quá, thơm quá, ngon quá!" 
Bảo Cầm vừa nhúng rau cho nàng, vừa hỏi "Thì ra tiểu chủ là người của phái Huyền Môn?" 
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa gật đầu "Đúng vậy." 
"Lúc trước sao không nghe người nói đến chuyện này?" 
"Chuyện nhỏ thôi mà, không đáng nhắc đến." 
Bảo Cầm lại hỏi "Vậy tướng quân và phu nhân có biết chuyện này không?" 
"Họ không biết, trong nhà chỉ có tổ phụ biết chuyện này, mà ba năm trước, tổ phụ đã qua đời rồi, người trong nhà đều nghĩ ta lớn lên trong một am ni cô bình thường." 
Trong lòng Bảo Cầm thầm nghĩ, thì ra là vậy. 
Nếu tướng quân và phu nhân biết Tiêu Hề Hề là người của phái Huyền Môn, nhất định sẽ không đưa nàng vào cung. 
Lương đệ của Thái tử tuy là rất vinh quang nhưng so với thân phận người của phái Huyền Môn thì không đáng nhắc tới. 
Lạc Thanh Hàn trở về thư phòng. 
Hắn căn dặn Thường công công. 
"Chuyện Tiêu lương đệ nói tối nay, một chữ cũng không được truyền ra ngoài." 
"Vâng." 
"Ngày mai đưa một ít đồ đến chỗ của Tiêu lương đệ, xem như là bù đắp cho nàng ấy." 
"Vâng." 
Lạc Thanh Hàn lật tấu chương, bắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-moi-ngay-chi-muon-lam-ca-muoi/3460416/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.