Chương trước
Chương sau
Lạc Dạ Thần trong lòng yên lặng phỉ nhổ chính mình. Hắn thật sự đã lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.

Hắn cho rằng Thái Tử sẽ thừa cơ mà bỏ đá xuống giếng, nhưng Thái Tử lại thể hiện đức độ cao quý của

mình. Đem ra so sánh, hoá ra Lạc Dạ Thần hắn mới chính là người có bụng dạ hẹp hòi.

Ánh mắt Lạc Dạ Thần nhìn về phía Thái Tử lộ ra vài phần áy náy.

Hoàng Đế:

- Nếu Thái Tử đã nói như vậy, thì có lẻ là những đồn đại bên ngoài đều là ăn nói sằn bậy?

Lạc Dạ Thần vội vàng gật đầu phụ họa:

- Đúng vậy! Đúng vậy! Quan hệ giữa nhi thần và Bộ Sanh Yên vẫn luôn rất tốt. Hôm qua bọn con chỉ là đùa

giỡn với nhau 1 chút thôi. Những người kia không biết rõ sự tình, đều đang nói hươu nói vượn. Phụ hoàng

đừng để ở trong lòng.

Hoàng Đế mỉm cười với ý vị sâu xa:

- Nếu con và nữ nhi Định Viễn Hầu có quan hệ rất tốt, không bằng con liền cưới nàng về phủ?

Lạc Dạ Thần:....

Lạc Dạ Thần như bị sét đánh ngang tai, cả người đều bị dọa cho hồn phi phách tán, thiếu chút nữa thăng

thiên tại chỗ.

Hắn lộ vẻ hoảng sợ:

- Không, không, không! Nhi thần mới không thèm cưới nàng ta.

Hoàng Đế:

- Tại sao?

Lạc Dạ Thần không chút nghĩ ngợi liền thốt ra:

- Đương nhiên là bởi vì nhi thần không thích nàng ta!

Hoàng Đế:

- Không phải con vừa mới nói, con và nàng ta có quan hệ rất tốt sao?

Lạc Dạ Thần gần như sắp khóc:

- Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là nhi thần sẽ phải cưới nàng ta.

Hoàng Đế nhíu mày, có vẻ hơi không hài lòng:

- Vậy thì con nói đi xem, con muốn cưới ai?

Câu hỏi này đến quá đột ngột, Lạc Dạ Thần không trả lời được, hắn nhất thời càng thêm sốt ruột:

- Hôn nhân đại sự liên quan đến hạnh phúc cả đời của nhi thần. Nhi thần không muốn vội vàng đưa ra quyết

định như vậy. Cúi mong phụ hoàng cho nhi thần thời gian suy nghĩ.

Kỳ thật, vừa rồi Hoàng Đế chỉ là thuận miệng nói như vậy. Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, ông cho rằng cuộc hôn

nhân này vô cùng hoàn mỹ.

Bộ gia đời đời trung liệt, trong nhà ngoại trừ Định Viễn Hầu ra, những nam nhân khác đều đã chết trên sa

trường. Hiện giờ Bộ gia đã sớm tàn lụi, cũng không có nắm thực quyền trong triêù, nhưng địa vị và danh

tiếng vẫn còn rất cao.

Gia thế như vậy rất thích hợp để Hoàng Đế kết làm thông gia. Hoàng Đế vừa có thể hưởng lợi, vừa không

cần lo lắng lại có thêm 1 Tần gia.

Trăm lợi mà không có 1 hại!

Ngữ khí Hoàng Đế lập tức trở nên cứng rắn:

- Lúc trước Trẫm đã cho con rất nhiều cơ hội để lựa chọn. Mỗi lần con đều nói rằng con muốn suy nghĩ

thêm. Nhưng cuối cùng tất cả đều không có câu trả lời thoả đáng. Hôm nay Trẫm sẽ tự đưa ra quyết định,

Trẫm cảm thấy con và nữ nhi của Định Viễn Hầu rất thích hợp. Mối hôn sự này nhất định phải thành. Nếu

con không nguyện ý, đó chính là kháng chỉ. Hậu quả là con tự gánh lấy.

Đến lúc đi ra khỏi Nghị Sự Điện, Lạc Dạ Thần cả người đều thất hồn lạc phách.

Hắn thật sự không hiểu, vì sao phụ hoàng lại đột nhiên nghĩ đến muốn hắn cưới Bộ Sanh Yên?

Danh môn quý nữ trong Thịnh Kinh nhiều như vậy, sao phụ hoàng lại hết lần này tới lần khác đi chọn Bộ

Sanh Yên?

Chẳng lẽ bởi vì hắn đã nói quan hệ giữa hắn với Bộ Sanh Yên không tệ sao?

Nếu thật sự là như vậy, vừa rồi hắn thà là bị vạch tội, cũng sẽ không ăn nói lung tung.

Nhưng lời cũng đã nói ra rồi, sẽ không thể nào thu hồi lại.

Lạc Dạ Thần chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Hắn vội vàng chạy đi tìm Huệ Phi, muốn nhờ Huệ Phi giải quyết giúp phiền toái này.

Huệ Phi cũng rất sốc sau khi biết được chuyện này.

- Tối hôm qua, ta cố ý cầu xin Hoàng Thượng giúp con chọn 1 cửa hôn sự tốt. Sao ông ấy có thể chọn trúng

nữ nhi của Định Viễn Hầu được?

Huệ Phi từng ở trong cung nhìn thấy Bộ Sanh Yên. Ấn tượng về Bộ Sanh Yên cũng không tốt lắm. Theo

quan điểm của bà, tính tình Bộ Sanh Yên quá hoang dã, vừa nhìn đã biết không thể làm tốt vai trò của người

vợ hiền lành, đức độ. Lạc Dạ Thần nếu cưới Bộ Sênh Yên, sau này khẳng định sẽ phải chịu uất ức.

Huệ Phi chắc chắn sẽ không thể để cho nhi tử bảo bối của mình chịu ủy khuất. Bà vội chạy đi tìm Hoàng Đế,

hy vọng Hoàng Đế có thể thay đổi chủ ý.

Hoàng Đế tức giận nói:

- Tối hôm qua không phải nàng cầu xin Trẫm tìm Vương Phi cho Anh Vương sao? Trẫm sau đó đã suy nghĩ

lại, cảm thấy nàng nói cũng có chút đạo lý. Tuổi của Anh Vương cũng đã lớn, hôn sự của nó không thể kéo

dài thêm nữa. Vừa hay nó cùng nữ nhi Định Viễn Hầu tuổi cũng trạc nhau, gia thế cùng dung mạo cũng đều

rất xứng đôi. Trẫm cảm thấy chúng nó rất thích hợp.

Huệ Phi không cảm thấy thích hợp chổ nào, Bộ Sanh Yên kia căn bản không xứng với con trai bảo bối của

bà.

Nhưng lời này bà không thể nói ra rõ ràng, bà vẻ mặt đau khổ nói:

- Nhưng Anh Vương không thích Bộ cô nương a!

Hoàng Đế cười lạnh:

- Trước đó là tự nó nói, quan hệ của nó với Bộ cô nương rất tốt. Bây giờ nàng lại nói nó không thích người

ta. Sao hả? Các ngươi đây là đang muốn trêu đùa trẫm sao?

Huệ Phi trong lòng hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống:

- Thần thiếp không có ý này. Thần thiếp chỉ là cảm thấy, Anh Vương đối với Bộ cô nương không có tình

cảm nam nữ.

Hoàng Đế:

- Bọn chúng không có tình cảm nam nữ là chuyện bình thường. Nếu bọn chúng còn chưa thành thân đã có

tình yêu nam nữ trước, đó mới là vấn đề lớn.

Huệ Phi không phản biện được.

Hoàng Đế không kiên nhẫn nói:

- Bộ cô nương bất luận là tướng mạo hay gia thế đều rất ưu tú. Nàng còn thấy không hài lòng, vậy nàng

muốn con trai nàng đi cưới ai nữa? Làm người phải tự biết mình, nồi nào vung nấy, tầm mắt cũng đừng nhìn

lên quá cao.

Huệ Phi bị nghe giáo huấn đến mặt đỏ tai hồng, ảo não rời đi.

Trở lại Dao Hoa Cung, Huệ Phi đem ý định của Hoàng Đế nói lại cho nhi tử của mình.

Lạc Dạ Thần rất tức giận, nhưng lại không thể làm gì được.

Huệ Phi bất đắc dĩ nói:

- Xem thái độ của phụ hoàng con, chắc là đã hạ quyết tâm muốn con cưới Bộ Sanh Yên. Nếu con không

cưới, chẳng khác nào kháng chỉ.

Lạc Dạ Thần chỉ cần nghĩ đến sau này mình sẽ phải sống cả đời với con hổ cái Bộ Sanh Yên kia, liền cảm

thấy hít thở không thông.

Nhưng hoàng mệnh không thể trái, hắn cho dù có không cam lòng như thế nào, cũng không dám làm trái

lệnh.

Huệ Phi nhìn bộ dạng con trai mình như vậy, cũng rất đau lòng.

Bà an ủi:

- Con cũng đừng quá buồn. Cho dù phụ hoàng để con cưới Bộ Sanh Yên thì sau này con cũng có thể nạp

thiếp. Con thấy nàng ta không vừa mắt, hãy tránh xa nàng ta 1 chút là được. Nếu thật sự không được, con cứ

đem nàng ta vào cung, ta sẽ dạy dỗ nàng ta giúp con.

Lạc Dạ Thần phiền não không chịu nổi:

- Đây không phải là vấn đề có nạp thiếp hay không.... Thôi quên đi! Con cũng không biết nên nói rõ thế nào

với mẫu phi. Con xin phép về trước!

Huệ Phi nhìn theo bóng lưng nhi tử rời đi, trong lòng vô cùng bế tắc.

Bà thật sự thấy chướng mắt Bộ Sanh Yên, không phải chỉ vì tính tình Bộ Sanh Yên quá hoang dã, mà còn là

vì Bộ gia hiện giờ đã lụng bại. Định Viễn Hầu lại què 1 chân, không có quyền lực thực sự trong tay.

Một gia đình thông gia như vậy, không có lợi cho tương lai của Anh Vương.

Thánh chỉ tứ hôn được đưa đến Anh Vương phủ và Định Viễn Hầu phủ.

Chuyện hôn sự này thật sự là ngoài dự liệu của mọi người. Rõ ràng sáng nay còn có người buộc tội Anh

Vương cùng Bộ Sanh Yên công khai đánh nhau giữa phố. Kết quả Hoàng Đế lại đi ban hôn cho 2 người họ.

Thật sự là làm cho người ta thấy khó hiểu.

Mọi người chỉ có thể âm thầm cảm thán, Quân tâm thật là khó dò a!

Bộ Sanh Yên sau khi nhận được thánh chỉ tứ hôn, lập tức muốn nổ tung.

Nàng quay người muốn chạy ra ngoài.

Định Viễn Hầu nghiêm nghị lớn tiếng quát:

- Đứng lại!

Mặc dù là ông bị què 1 chân, nhưng trên người vẫn còn 1 loại khí thế uy nghiêm quanh năm chinh chiến sa

trường.

Chỉ vẻn vẹn 2 từ, cũng đủ khiến bọn hạ nhân đang hầu hạ xung quanh sợ tới mức run rẩy, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.