Chương trước
Chương sau
Sau khi Tần Hoàng Hậu trở lại Tiêu Phòng Điện, thì biết được Hoàng Đế muốn bà đi chùa Quang

Chiếu cầu phúc.

Bà biết Hoàng Đế đây là cố ý muốn đem bà đu ổi đi cho khuất mắt.

Hiện tại ông ta ngay cả nhìn bà một cái cũng không muốn.

Vừa hay bà cũng không muốn nhìn thấy ông.

Nếu cả 2 đã chán ghét lẫn nhau, không bằng tá ch nhau ra.

Chỉ là khi nhớ đến huynh trưởng cùng cháu trai sắp bị xử t ử hình, trong lòng Tần Hoàng Hậu vẫn cảm

thấy vô cùng khó chịu.

Đường đường là Hoàng Hậu 1 nước, quyền lực trong tay, cao cao tại thượng. Nhưng ngay cả người

thân của mình cũng không thể bảo vệ được. Nực cười biết bao? Lại đáng thương biết bao?

Trân Châu phát hiện ánh mắt Tần Hoàng Hậu lại đỏ hoe, nhịn không được tiến đến an ủi:

- Nương nương, người cũng đã cố gắng hết sức, xin hãy cố nén đau thương.

Tần Hoàng Hậu hít sâu một hơi, cố gắng duy trì hình tượng tôn nghiêm của 1 vị hoàng hậu.

- Ngươi đi thu dọn đồ đạc, sáng mai chúng ta sẽ đi đến chùa Quang Chiếu.

- Dạ!

Kể từ khi Tần Hoàng Hậu rời khỏi Thanh Ca Điện, tâm tình Lạc Thanh Hàn vẫn luôn không tốt.

Mọi người không ai dám hỏi, chỉ có thể thật cẩn thận hầu hạ.

Ngay cả Tiêu Hề Hề cũng trở nên ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn rất nhiều.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Tiêu Hề Hề cùng Lạc Thanh Hàn lên giường đi ngủ như thường

ngày.

Lạc Thanh Hàn nhìn chiếc đèn lồng nhỏ treo ở đầu giường, nhìn hồi lâu mới có chút buồn ngủ.

Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, Lạc Thanh Hàn lại nghe được giọng nói quen thuộc kia.

- Tiểu Hàn!

Lạc Thanh Hàn mở mắt, ngồi dậy, theo âm thanh phát ra nhìn lại, thấy 1 người phụ nữ đứng cách đó

không xa.

Người đó mặc váy trắng, tóc đen dài buông xuống đến thắt lưng, khuôn mặt ẩn giấu trong bóng tối,

mơ mơ hồ hồ.

Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào người đó, không tự chủ được gọi một tiếng:

- Mẫu phi!

Sau khi nghe được tiếng "mẫu phi" này, khuôn mặt người kia đột nhiên trở nên rõ ràng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, là 1 đôi mắt đẹp như nước mùa thu, ẩn chứa sự dịu dàng vô hạn,

đôi môi đỏ mọng hơi mỉm cười, quyến rũ động lòng người.

Dung mạo tuyệt sắc như vậy, nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không ngoa.

Bà đưa tay về phía Lạc Thanh Hàn.

- Tiểu Hàn, đến đây!

Lần này, Lạc Thanh Hàn không chút do dự, hắn cất bước đi qua, nhẹ nhàng nắm tay người đó.

Nụ cười của nữ nhân kia càng thêm ôn nhu dịu dàng:

- Tiểu Hàn, mẹ rất nhớ con, con đi cùng với mẹ, có được hay không?

Lạc Thanh Hàn không nói gì, cứ yên lặng như vậy mà nhìn người phụ nữ.

Người đó xem như sự im lặng của hắn là ngầm đồng ý.

Bà dắt hắn đi về phía trước, Lạc Thanh Hàn cũng không giãy dụa, cứ như vậy đi theo.

Bà ta càng đi càng nhanh, tươi cười trên mặt cũng trở càng lúc càng rõ ràng.

Cứ như thể bà ta thật sự muốn đưa Lạc Thanh Hàn đi theo đến một nơi cực kỳ tốt đẹp.

- Thái Tử điện hạ!

Bỗng nhiên, cánh tay của Lạc Thanh Hàn bị người từ phía sau túm lấy.

Hắn bất chợt bừng tỉnh.

Người phụ nữ trước mặt cũng đã biến mất, không thấy tăm hơi.

Ánh trăng sáng trên cao, bốn bề yên tĩnh.

Mà Lạc Thanh Hàn lại đang đứng bên cạnh ao nước phía sau hậu viện.

Chỉ cần hắn đi thêm một bước nữa, lập tức sẽ bị rơi xuống ao.

Tiêu Hề Hề gắt gao túm lấy cánh tay hắn, các ngón tay bởi vì quá dùng sức mà khớp ngón tay đều trở

nên trắng bệch.

Bởi vì ban ngày thấy tâm tình Thái Tử không tốt, trong lòng nàng rất lo lắng. Buổi tối lúc ngủ, nàng

không thể yên giấc.

May mắn, nàng không ngủ quá sâu, nên nàng mới có thể biết được Thái Tử nửa đêm không ngủ.

Vừa rồi, nàng nhìn thấy Thái Tử một mình nói chuyện với không khí, lại nhìn thấy hắn mặt không chút

biểu cảm đi ra ngoài. Ngay cả khi các thái giám cung nữ trực đêm hành lễ với hắn, hắn cũng coi như

không nhìn thấy.

Tiêu Hề Hề sợ hắn xảy ra chuyện, nên lặng lẽ đi theo sau.

Nàng nhìn thấy Lạc Thanh Hàn đi thẳng đến ao nước sau hậu viện.

Mắt thấy hắn cách ao nước càng lúc càng gần, Tiêu Hề Hề bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng xông lên

nắm lấy cánh tay Lạc Thanh Hàn, kéo hắn ra khỏi mộng cảnh.

Tuy rằng ao nước không quá sâu, nhưng cũng đủ để nhấn chìm một người trưởng thành.

Nếu Lạc Thanh Hàn mà ngã xuống, lại không kịp thời trèo lên được, rất có thể hắn sẽ mất mạng.

Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn hồ nước trước mắt, bình tĩnh lui lại 2 bước.

Tiêu Hề Hề vẫn không chịu buông cánh tay hắn ra.

Nàng căng thẳng nhìn hắn, sợ hắn nghĩ không thông, đi làm điều dại dột.

Lạc Thanh Hàn kéo lấy tay nàng nắm thật chặt, an ủi nói:

- Ta không sao. Vừa rồi ta chỉ là nằm mơ...

Tiêu Hề Hề thăm dò hỏi:

- Chàng lại mơ thấy Thẩm Chiêu Nghi sao?

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt đáp:

- Ừm! Bà muốn dẫn ta đi cùng.

Tiêu Hề Hề lại trở nên khẩn trương:

- Chàng chớ nên đi cùng bà ấy.

Lạc Thanh Hàn dắt nàng quay trở về, thấp giọng nói:

- Ta chưa từng nghĩ tới sẽ đi cùng bà.

Nếu đổi lại là trước kia, hắn có lẽ sẽ muốn đi cùng Thẩm Chiêu Nghi, dù sao thế giới này cũng không

có gì đáng để hắn lưu luyến.

Nhưng bây giờ thì khác.

Hắn đã có Tiêu Hề Hề.

Hắn có người mình thích.

Hắn chỉ hận không thể thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ với nàng, làm sao hắn có thể cam lòng bỏ

lại nàng mà rời khỏi thế gian này?

Bọn cung nữ thái giám vốn đang ở xa xa quan sát xung quanh, lúc họ nhìn thấy Thái Tử bình an vô sự

quay lại, liền thở phào nhẹ nhỏm.

Bọn họ thức thời lui sang 1 bên, không dám quấy rầy Thái Tử cùng Tiêu Trắc Phi tâm sự.

Lạc Thanh Hàn dắt Tiêu Hề Hề trở lại phòng ngủ.

Hai người nằm trên giường nhưng lại không thấy buồn ngủ.

Tiêu Hề Hề dựa vào lòng Lạc Thanh Hàn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo hắn, trong lòng vẫn còn sợ

hãi.

Nếu vừa rồi nàng chậm một bước, thì hắn liền sẽ rơi xuống ao.

Lạc Thanh Hàn cảm nhận được sự bất an của nàng, thấp giọng nói chuyện với nàng, dời đi sự chú ý

của nàng.

- Hôm nay, Tần Hoàng Hậu đã nói với ta một chuyện có liên quan đến Thẩm Chiêu Nghi.

Tiêu Hề hề không đáp lời, chỉ yên lặng lắng nghe.

Lạc Thanh Hàn:

- Hoàng Hậu nói cho ta biết, Thẩm Chiêu Nghi không phải là bệ nh ch ết. Mà là bị phụ hoàng dùng một

ly rư ợu đ ộc ban ch ết. Hoàng Hậu đã tự mình đưa đến trước mặt Thẩm Chiêu Nghi. Bà ấy tận mắt

chứng kiến Thẩm Chiêu Nghi đau đớn mà chết đi.

Tiêu Hề Hề không tự chủ được nắm vạt áo hắn càng thêm chặt.

Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, nở nụ cười tự giễu:

- Phụ hoàng ta ban ch ết cho mẫu phi ta. Người nuôi nấng dưỡng dục ta từ nhỏ đến lớn lại là kẻ đã tự

tay sát hại mẫu phi ta. Càng buồn cười hơn chính là...

Hắn nói đến đây, trong giọng nói mang chút bi thương:

- Càng buồn cười hơn chính là, ta đã từng xem bọn họ như người nhà, thật lòng mà đối đãi.

Tiêu Hề Hề trong lòng chua sót:

- Điện hạ, những chuyện này đều đã qua rồi.

Lạc Thanh Hàn ôm nàng thật chặt, thanh âm có chút run rẩy:

- Có một số việc, vĩnh viễn sẽ không thể nào cho qua.

Hắn vừa nghĩ tới chính mình đã từng thật lòng gọi người kia 1 tiếng phụ hoàng, hơn nữa từ trong đáy

lòng còn sùng bái người kia, thì lại thấy có loại cảm giác ghê tởm nói không nên lời.

Người kia dùng một ly rượu độc ban ch ết mẹ đẻ của hắn, lại có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì

xảy ra. Tiếp tục an tâm thoải mái làm phụ hoàng của hắn, ngay cả một chút áy náy cũng không có.

So với Tần Hoàng Hậu, hắn hận người kia hơn.

Thật đáng buồn chính là, mặc kệ hắn có hận đến mức nào, cũng không thể làm gì được người kia.

Bởi vì người kia là cha ruột của hắn.

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, hai tay đặt lên vai hắn, vụng về hôn lên môi hắn một cái.

- Mặc kệ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, từ nay về sau, chàng đã có ta.

Lạc Thanh Hàn rũ mắt nhìn nàng, trong con ngươi đen láy hiện ra nhu tình ngay cả chính hắn cũng

không nhận ra:

- Ừm! Ta có nàng là đủ rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.