Chương trước
Chương sau
Mẹ đẻ của Lạc Vân Hiên là Nhu Tần.

Sau khi sinh con, cơ thể Nhu Tần còn lưu lại mầm bệnh, không thể tiếp tục thị tẩm. Những năm gần đây,

thân thể càng ngày càng suy yếu. Hơn nữa xuất thân thấp kém, lại không có được sủng ái, khiến cho bà ở

hậu cung cảm giác tồn tại rất thấp.

Bình thường bà đều sống ẩn mình trong Nghinh Phúc Cung, nếu không thật sự cần thiết thì cũng rất hiếm

khi ra ngoài gặp ai.

Khi biết nhi tử của mình được sắc phong làm U Vương, còn phải đi U Vân Quận xa xôi nghèo khó, trong

lòng Nhu Tần đương nhiên khó chịu. Nhưng bà tự biết bản thân không được sủng ái, nên cũng không dám đi

cầu xin Hoàng Đế. Vậy nên bà chỉ có thể lén lút cho người đưa vài thứ cho Lạc Vân Hiên.

Ngày Lạc Vân Hiên lên đường, Nhu Tần một mình trốn trong phòng âm thầm khóc suốt đêm.

Ngày hôm sau, cung nữ nhìn thấy đôi mắt Nhu Tần vừa đỏ vừa sưng, bị dọa cho giật nảy mình:

- Nương nương, người đây là..

Nhu Tần dửng dưng nói:

- Không có việc gì. Mau hầu hạ bổn cung rửa mặt.

Cung nữ thấy bà không muốn nói, nên không dám hỏi nhiều, cung kính hầu hạ bà rửa mặt thay quần áo.

Sau đó, Hoàng Đế lại liên tiếp ban ra 2 đạo thánh chỉ.

Đầu tiên là bãi bỏ chức quan của Tần Liệt, giáng hắn cùng với Tần Văn xuống làm thường dân, ba ngày sau

chặt đầu thị chúng ở Ngọ Môn.

Đạo thánh chỉ thứ hai là mở lại kỳ thi, lấy lý do chúc mừng thọ thần của Thái Hậu mà mở ra kỳ thi "Ân

Khoa" vào tháng sau.

Thánh chỉ vừa mới ban ra, có người vui vẻ, có người sầu.

Trước cửa lớn Khôn Ương Cung.

Ánh mắt Tần Hoàng Hậu lạnh lùng nhìn tên thái giám dám cản đường mình trước mặt, cố gắng đè nén cơn

tức giận mà gằn từng chữ:

- Ngươi không nghe thấy sao? Bổn cung muốn gặp Hoàng Đế. Ngươi cút ra cho bổn cung!

Cam Phúc khúm núm nói:

- Hoàng Hậu nương nương thứ tội! Bệ hạ đang nghỉ ngơi, tạm thời không thể ra gặp người.

Tần Hoàng Hậu cười lạnh, ánh mắt sắc như đao:

- Nghỉ ngơi? Hắn vừa rồi còn triệu kiến Vạn Tiệp Dư, hiện tại ngươi lại nói với bổn cung là hắn đang nghỉ

ngơi?

Cam Phúc quỳ sụp xuống:

- Xin nương nương bớt giận!

Tần Hoàng Hậu nhìn cánh cửa Khôn Ương Cung đang rộng mở, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, không 1 bóng

người.

Bà biết Hoàng Đế đang ở bên trong, có lẽ hắn đang vui vẻ ôm nữ nhân khác trong lòng. Hắn căn bản không

thèm để ý bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Hoặc là nói, hắn đã chờ ngày này đến rất lâu.

Hắn chỉ ước gì Tần gia nhanh chóng lụng bại.

Hắn đối với bà sớm đã không còn tình cảm phu thê.

Hốc mắt Tần Hoàng Hậu đỏ lên.

Bà cực kỳ căm hận Hoàng Đế, nhưng lại không thể rời bỏ hắn.

Bà rất muốn rời khỏi nơi đáng kinh tởm này ngay bây giờ, cũng không muốn nhìn thấy Hoàng Đế thêm lần

nào nữa. Nhưng khi vừa nghĩ đến huynh trưởng cùng chất nhi* còn đang chờ được cứu mạng, bà chỉ có thể

hít sâu một hơi, đè nén hận ý đang dâng trào trong lòng xuống.

(* cháu trai)

Trước ánh mắt khó tin của tất cả mọi người, Tần Hoàng Hậu trước nay luôn luôn cao ngạo lại quỳ xuống.

Bà quỳ trên sàn nhà cứng ngắt lạnh lẽo, âm thanh có chút run rẩy:

- Bệ hạ, cầu xin người thu hồi mệnh lệnh, tha cho huynh trưởng cùng chất nhi của thần thiếp một mạng.

Trân Châu đi theo phía sau cũng vội vàng quỳ xuống.

Bên trong tẩm điện.

Hoàng Đế đang dựa vào giường êm nhìn Vạn Tiệp Dư nhảy múa.

Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, động tác của Vạn Tiệp Dư hơi hơi dừng lại.

Hoàng Đế tùy ý nói:

- Không cần phải để ý, nàng cứ tiếp tục nhảy.

Vạn Tiệp Dư đối với Tần Hoàng Hậu cũng không có hảo cảm gì, trước kia hai người còn có mâu thuẫn với

nhau. Nhưng lúc này, Vạn Tiệp Dư cũng không khỏi có chút đồng cảm với Tần Hoàng Hậu.

Đường đường là hoàng hậu lại không được Hoàng Đế sủng ái. Trước kia còn có mẫu tộc làm chỗ dựa,

nhưng hiện giờ Tần Liệt đã bị kết tội. Địa vị Tần gia bị lung lay, Tần Hoàng Hậu mất đi hậu thuẫn, sau này

trong cung còn có mấy ai tôn trọng bà ta?

Quan trọng nhất là, Hoàng Đế đích thân hạ chỉ xử tử Tần Liệt, chẳng khác nào Hoàng Đế tự tay giết Tần

Liệt.

Phu quân của mình lại đi giết huynh trưởng của mình, sau này Tần Hoàng Hậu làm sao đối mặt với người

Tần gia? Càng nên xử sự thế nào với Hoàng Đế?

Trong đầu Vạn Tiệp Dư suy nghĩ liên hồi, nhưng trên mặt vẫn luôn tươi cười như hoa.

Điệu múa di động, làn váy xoay tròn, tựa như cánh hoa sen nở rộ.

Bên ngoài, Tần Hoàng Hậu đã qu.ỳ hồi lâu, nhưng Hoàng Đế vẫn không chịu lộ diện.

Cam Phúc bất đắc dĩ khuyên:

- Hoàng Hậu nương nương, người hà tất phải làm đến nước này? Cho dù là Tần đại nhân có bị trị tội, cũng

không liên quan gì đến người. Người vẫn là hoàng hậu nương nương tôn quý, người chỉ cần toàn tâm toàn ý

hầu hạ Bệ Hạ. Bệ Hạ chắc chắn sẽ không bạc đãi người.

Tần Hoàng Hậu đối với lời nói của hắn, giống như không nghe thấy.

Bà trầm mặc nhìn cửa lớn Khôn Ương Cung, một lúc sau mới khôi phục lại tinh thần.

Bà biết, lần này Hoàng Đế đã hạ quyết tâm đưa huynh trưởng cùng chất nhi vào con đường ch.ết.

Tần Hoàng Hậu nâng tay phải lên.

Trân Châu vội vàng đứng dậy đỡ Tần Hoàng Hậu.

Làn váy của bà bị dính bụi bặm, nhìn có chút chói mắt.

Trân Châu khom lưng muốn giúp bà phủi bụi, nhưng vừa mới vươn tay ra liền nghe được thanh âm vô cùng

lạnh lùng của bà:

- Bãi giá đến Đông Cung!

Trân Châu đỡ bà ngồi lên Phượng Liễn*.

(* 凤辇: dịch thuần Việt thì là "xe phượng hoàng")

Cam Phúc cúi đầu cung tiễn Hoàng Hậu. Chờ đến khi Hoàng Hậu đã đi xa, hắn mới đứng thẳng dậy, xoay

người đi vào Khôn Ương Cung.

- Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đã di giá đến Đông Cung.

Hoàng Đế đối với chuyện này cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Lần này là do Thái Tử chủ trương điều tra vụ án gian lận thi cử. Cũng là Thái Tử tự tay định tội Tần Liệt.

Tần Liệt có thể lưu lạc đến thảm cảnh như ngày hôm nay, Thái Tử cũng có đóng góp không nhỏ trong đó.

Chọn hồng phải lựa quả mềm. Tần Hoàng Hậu không làm gì được Hoàng Đế, bà chỉ có thể đi tìm Thái Tử

trút giận.

Hoàng Đế suy nghĩ một chút, lại nói:

- Truyền chỉ cho Thái Tử, kỳ thi "Ân khoa" sắp tới, trẫm giao cho nó toàn quyền phụ trách. Mặt khác, truyền

khẩu dụ của trẫm đến cho Hoàng Hậu, gần đây thân thể Thái Hậu không khỏe, để Hoàng Hậu thay thế trẫm

đi chùa Quang Chiếu cầu phúc cho Thái Hậu.

- Dạ!

Cam Phúc lặng lẽ lui khỏi phòng.

Hắn lập tức mang thánh dụ đi đến Đông Cung.

Bên trong Thanh Ca Điện.

Thái Tử đang ôm Tiêu Hề Hề ngủ.

Mấy ngày nay, vì phá án mà Lạc Thanh Hàn mỗi ngày đều đi sớm về khuya, thiếu ngủ trầm trọng.

Hiện giờ vụ án đã được phơi bày, gánh nặng trên người cuối cùng cũng có thể trút xuống.

Tinh thần vừa được thả lỏng, cả người liền chịu không nổi mà mệt mỏi rã rời.

Hắn vừa đến Thanh Ca Điện, không nói hai lời liền ôm Tiêu Hề Hề ngã xuống giường, sau đó đem chăn đắp

lên người, cứ như vậy mà nặng nề ngủ thiếp đi.

Tiêu Hề Hề vốn không buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy Thái Tử ngủ ngon như vậy, nàng nhịn không được lại

ngáp một cái, sau đó cũng ngủ theo.

Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ vang.

Giọng nói của Thường công công từ bên ngoài truyền tới, âm thanh có chút gấp gáp, có vẻ như đang rất sốt

ruột:

- Thái Tử điện hạ, Trắc Phi nương nương, Hoàng Hậu đến.

Lạc Thanh Hàn vốn đang ngủ say, lập tức mở mắt.

Tiếp đến, Tiêu Hề Hề cũng tỉnh giấc.

Nàng dụi mắt, khó hiểu hỏi:

- Sao Hoàng Hậu lại đột nhiên tới đây?

Vẻ mặt Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt:

- Bỗng nhiên lại tìm tới cửa vào lúc này, tám chín phần mười là vì chuyện của Tần gia.

Trong thiên điện.

Bảo Cầm dâng trà nóng lên cho Tần Hoàng Hậu, sau đó yên lặng lui qua một bên.

Tần Hoàng Hậu hôm nay vẫn mặc váy dài tay rộng màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, thoạt nhìn bà vẫn như trước,

duy chỉ sắc mặt là có chút tái nhợt.

Bà nâng chén trà lên, nhìn lá trà đang trôi nổi trên mặt nước, không biết là nghĩ đến điều gì, động tác uống

trà cứ như vậy dừng lại.

Bảo Cầm nhìn thấy cảnh này, cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.