Chương trước
Chương sau
Lạc Vân Hiên tay cầm tấu chương, người nghiêng về phía trước, tay áo rũ xuống thẳng tắp, không nhanh không chậm nói:

- Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần gần đây nghe nói trên phố có bán "Dịch Kinh". Nhưng "Dịch

Kinh" này hoàn toàn không phải Dịch Kinh mà mọi người vẫn nghĩ. Nó bề ngoài là "Dịch Kinh",

thực chất bên trong nó là đề thi năm nay.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Hoàng Đế sắc mặt đại biến, trầm giọng hỏi:

- Chuyện này là thật?

- Đương nhiên là thật! Đây là quyển "Dịch Kinh" mà nhi thần đã sai người cải trang, bí mật mua

được. Xin phụ hoàng xem qua!

Lạc Vân Hiên nói xong, từ trong tay áo rút ra quyển sách có bìa màu đen.

Cam Phúc tiến lên, 2 tay tiếp nhận sách từ Lạc Vân Hiên. Sau đó lại bước đến bên Hoàng Đế,

dâng lên.

Hoàng Đế cầm lấy, trên bìa đen có đề 2 chữ "Dịch Kinh".

Lật ra xem xét, bên trong thật sự không phải nội dung của "Dịch Kinh", mà là đề thi năm nay!

Hoàng Đế giận tím mặt, hung hăng ném quyển sách xuống đất!

- Ngày mai sẽ diễn ra cuộc thi, hôm nay các ngươi lại nói với Trẫm đề thi bị lộ. Tần Liệt, Thái

Tử, Trẫm là tin tưởng các ngươi, nên mới giao nhiệm vụ ra đề cho các ngươi phụ trách. Các

ngươi xem mình đã làm ra chuyện tốt gì?

Lạc Thanh Hàn cùng Tần Liệt đồng thời quỳ xuống.

- Xin phụ hoàng bớt giận!

- Xin bệ hạ bớt giận!

Hoàng Đế tức giận nói:

- Thi toàn quốc sắp đến, lại xuất hiện loại sự tình này. Các ngươi bảo Trẫm làm sao bớt giận?

Mọi người đều câm như hến.

Chỉ có Lạc Vân Hiên vẫn bình tĩnh mở miệng.

- Phụ hoàng, ngày mai đã bắt đầu thi, thời gian cấp bách, bây giờ không phải lúc truy cứu trách

nhiệm. Vẫn là mau chóng giải quyết chuyện lộ đề.

Hoàng đế hít sâu 1 hơi, miễn cưỡng đè xuống lửa giận:

- Con có ý kiến gì không?

Lạc Vân Hiên sớm đã có chuẩn bị, trả lời vô cùng lưu loát:

- Mặc dù trên phố có người bán đề thi, nhưng vẫn chỉ là trong âm thầm, còn rất nhiều người

chưa biết. Nhân lúc sự tình còn chưa vỡ lở, nhi thần đề nghị lập tức thay đổi đề thi. Mặt khác,

tăng cường thêm người giám sát, 1 khi phát hiện có gian lận, lập tức bãi bỏ tư cách thi của thí

sinh đó. Để tránh hiềm nghi, lần này phải đổi người ra đề.

Câu nói sau cùng rõ ràng là nhắm vào Tần Liệt và Thái Tử.

Thái Tử và Tần Liệt không lên tiếng.

Hoàng Đế nhìn về phía 5 vị nội các đại thần, trầm giọng hỏi:

- Các khanh thấy thế nào?

5 người nhìn nhau.

Bọn họ đều là người thông minh, chuyện đã đến nước này, thì nhất định phải thuận theo ý tứ của

Hoàng Đế. Bằng không, bọn họ sẽ trở thành nơi để Hoàng Đế trút cơn thịnh nộ.

Bọn họ cùng nhau chấp tay, đồng thanh đáp:

- Chúng thần tán thành!

Hoàng Đế:

- Vậy thì cứ làm theo lời của nhị hoàng tử. Đề thi trước đây toàn bộ bị hủy, nhanh chóng ra đề thi

mới. Còn về người ra đề.... Trẫm và nhị hoàng tử sẽ đảm nhiệm. Trẫm không tin, lần này đích

thân Trẫm ra đề, còn ai dám tiết lộ?

Thời điểm nói lời cuối cùng, hắn có vài phần nghiến răng nghiến lợi.

Đám người đồng loạt nói:

- Bệ Hạ anh minh!

Ánh mắt Hoàng Đế lại rơi trên người Thái Tử cùng Tần Liệt, trong giọng nói vô cùng bất mãn:

- Đề thi là do 2 người các ngươi soạn thảo. Biết được đề cũng chỉ có Trẫm và 2 người các

ngươi. Lộ đề vẫn là từ 1 trong 2 ngươi. Các ngươi còn điều gì muốn nói với Trẫm?

Lạc Thanh Hàn:

- Chuyện này quả thật là do nhi thần hành sự bất lực. Bất kể phụ hoàng đưa ra hình phạt gì, nhi

thần đều chấp nhận. Chỉ mong phu hoàng cho nhi thần 1 cơ hội lấy công chuộc tội. Nhi thần

muốn điều tra cho rõ việc lộ đề. Để có câu trả lời thỏa đáng cho phụ hoàng, cũng như lấy lại

công đạo cho những người đọc sách chân chính.

Tần Liệt:

- Vi thần cũng nguyện ý cống hiến chút sức mọn!

Hoàng Đế lạnh lùng nói:

- Dựa vào đâu để trẫm tin tưởng các ngươi?

Lạc Thanh Hàn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Đế, gằn từng chữ nói:

- Nhi thần nguyện ý lập ra quân lệnh trạng, khẩn xin phụ hoàng cho nhi thần thời gian 3 ngày.

Nếu như trong vòng 3 ngày, nhi thần không tìm ra được chân tướng, nhi thần tự nguyện bị biếm

thành thứ dân.

Lời vừa nói ra, tất cả đều kinh động.

Ngay cả Lạc Vân Hiên vẫn luôn điềm tĩnh ung dung cũng không giấu nổi vẻ mặt kinh ngạc.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Thái Tử.

Thái Tử đối với tất cả đều xem như không thấy, chỉ chăm chăm nhìn vào mắt Hoàng Đế. Gương

mặt người trẻ tuổi nghiêm nghị tràn đầy sự cố chấp cùng quật cường, phảng phất nếu như không

cho hắn câu trả lời xác đáng, hắn sẽ quỳ mãi ở đó như thế.

Hoàng Đế nhìn bộ dạng ngoan cố này của hắn, lửa giận trong lòng không hiểu sao lại tiêu tan 1

nửa.

Trong điện bỗng chốc yên tĩnh.

Hoàng Đế chậm rãi nói:

- Con chắc chắn chỉ cần 3 ngày?

Lạc Thanh Hàn:

- Đúng vậy!

Hoàng Đế:

- Được! Trẫm cho con thời gian 3 ngày. 3 ngày sau, nếu con không đưa ra được câu trả lời làm

Trẫm hài lòng. Hậu quả tự con gánh lấy!

Lạc Thanh Hàn dập đâù tạ ơn.

Ánh mắt Hoàng Đế lại dời qua người Tần Liệt, lạnh nhạt nói:

- Để tránh hiềm nghi, hy vọng thời gian này khanh có thể an phận 1 chút!

Tần Liệt cung kính nói:

- Khi nào chưa tra ra được sự thật. Vi thần sẽ không rời nhà nửa bước.

Triều hội kết thúc.

Thái Tử nhìn chằm chằm vào đám người, mỗi người đều mang theo sắc mặt khác nhau. Hắn lạnh

lùng đi ra khỏi Nghị Sự Điện.

Anh Vương Lạc Dạ Thần nhanh chân đuổi theo.

- Thái Tử!

Lạc Thanh Hàn dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.

Lạc Dạ Thần chạy đến trước mặt Lạc Thanh Hàn, giọng điệu giống như không còn lời nào để

nói:

- Đầu óc ngươi có vấn đề phải không? Thế mà lại đi lập quân lệnh trạng? 3 ngày thì có thể làm

được gì? Cho dù ngươi có lòng tin vào bản thân, cũng không nên tự tin mù quáng như vậy chứ?

Ngươi không sợ sẽ bị lật thuyền trong mương sao?

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi:

- Huynh đang lo lắng cho ta sao?

Lạc Dạ Thần bày ra vẻ mặt chán ghét:

- Ngươi đừng hiểu lầm, ta sao có thể đi lo lắng cho ngươi? Ta ước gì ngươi mau mau đem vị trí

Thái Tử nhường lại cho ta!

Lạc Thanh Hàn:

- Nếu đã như vậy, huynh cần gì phải nhiều lời? Yên lặng mà ngồi chờ xem ta bị lật thuyền trong

mương, không phải tốt hơn sao?

Lạc Dạ Thần bị hỏi đến không nói được nên lời, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

Mất 1 lúc lâu, hắn mới miễn cưỡng nặn ra mấy chữ rít qua kẽ răng:

- Là ta ăn no rững mỡ lo chuyện bao đồng, có được không?

Lạc Thanh Hàn:

- Đa tạ huynh đã quan tâm. Ta đây tự biết chừng mực.

Nói xong câu này, Lạc Thanh Hàn cũng không thèm quay đầu mà đi thẳng.

Lạc Dạ Thần tức tới nổi trợn tròn mắt.

Loại người gì vậy? Không biết tốt xấu! Đáng đời ngươi luôn bị người khác nhắm vào!

Lạc Dạ Thần vừa quay đầu, liền thấy Lạc Vân Hiên đang đắc ý tự mãn đứng cách đó không xa.

Lạc Dạ Thần hừ mũi, ngụy quân tử!

------ Huyền Cơ -----------

Đông Cung, Minh Quang Cung.

Tiêu Lăng Phong mang theo Lệ Khinh Ngôn tới.

Lạc Thanh Hàn cho Tiêu Lăng Phong cùng những người khác lui ra.

Trong thư phòng chỉ còn lại 2 người Lạc Thanh Hàn và Lệ Khinh Ngôn.

Lạc Thanh Hàn ngồi ngay ngắn sau bàn thấp, lạnh nhạt nói:

- Ngồi xuống nói chuyện!

Lệ Khinh Ngôn tạ ơn, cẩn thận ngồi xuống cách hắn 3 bước chân.

Lạc Thanh Hàn:

- Ngươi là người thông minh, rất nhiều chuyện không cần nói thẳng, trong lòng ngươi hẳn đã

tinh tường. Đề thi năm nay bị lộ, Hoàng Đế rất tức giận. Quan chủ khảo cũng đã được thay đổi.

Ta chỉ có thời gian 3 ngày để tìm ra sự thật. Ngươi đồng ý đứng ra giúp ta 1 tay không?

Lệ Khinh Ngôn thận trọng hỏi:

- Điện hạ có gì phân phó?

Lạc Thanh Hàn:

- Ta muốn bắt đầu điều tra từ cái chết của Lý Quý, mà ngươi chính là nhân chứng duy nhất. Ta

cần ngươi hổ trợ phá án. Ngày mai cuộc thi toàn quốc sẽ bắt đầu, nếu ngươi đi hiệp trợ ta phá

án, ngươi sẽ phải bỏ lỡ kỳ thi năm nay. Ngươi có bằng lòng hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.