Mãi đến khi lên xe, Lạc Dạ Thần mới nhận ra lời vừa rồi của Tiêu trắc phi là đang giễu cợt mình xấu.
Y lập tức nổi giận, hận không thể tức thì xuống xe tìm Tiêu trắc phi tính sổ.
Nhưng đoàn xe đã khởi hành, y không thể xuống xe, chỉ đành một mình hờn dỗi trong xe, thầm thề nhất định phải cho Tiêu trắc phi biết y lợi hại cỡ nào, xem sau này còn dám chơi xỏ y không?
Buổi chiều, Tiêu Hề Hề lại ngủ một giấc trên xe.
Lúc nàng thức dậy thì trời đã tối, nàng lại vô tình dựa vào Thái tử.
Vì số lần quá nhiều, chút xấu hổ còn lại của Tiêu Hề Hề hoàn toàn bị xóa sạch.
Nàng không thèm nhìn sắc mặt của Thái tử, tự mình ngồi dậy, uể oải ngáp một cái.
"Xin lỗi."
Lời xin lỗi hoàn toàn không có thành ý.
Lạc Thanh Hàn sâu xa nhìn nàng một cái, sau đó nói "Xuống xe thôi."
Hai người lần lượt xuống xe ngựa.
Lạc Thanh Hàn đi phía trước vào dịch trạm, xung quanh là một nhóm người, Tiêu Hề Hề đi phía sau một chút.
Lúc này Lạc Dạ Thần cũng xuống xe, vừa hay nhìn thấy Tiêu trắc phi, lửa giận liền bốc lên.
Tiêu Hề Hề không thấy chột dạ chút nào, nghiêm túc nói "Xin lỗi, trước đây ta nói sai rồi."
Lạc Dạ Thần không ngờ đối phương nhận lỗi nhanh như vậy, không khỏi ngẩn ra, cơn giận dồn nén cả buổi chiều bây giờ không thể bùng phát, chỉ có thể bị chặn trong cổ họng.
Đối phương dù sao cũng là nữ nhân, còn chủ động nhận lỗi, y là nam tử hán đại trượng phu, nếu cứ so đo với đối phương, bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy mình thật nhỏ nhen.
Ngay lúc y đang do dự có nên tha thứ cho đối phương hay không, thì nghe Tiêu Hề Hề nói tiếp.
"Thật ra nếu nhìn kỹ thì tướng mạo của người cũng không tệ, chỉ cần che hai chỗ lại, là vô cùng hoàn mỹ."
Lạc Dạ Thần nghe vậy, cảm thấy rất vui.
Nhưng y vẫn nhớ nữ nhân này có rất nhiều tiền án, nên lần này y không tin ngay mà thận trọng hỏi.
"Che hai chỗ nào?"
Tiêu Hề Hề "Một chỗ là nửa khuôn mặt bên trái, một chỗ là nửa khuôn mặt bên phải."
Lạc Dạ Thần "......"
Che hết hai bên trái phải, vậy còn có thể thấy gì trên mặt y?!
Đến lúc y nhận ra thì Tiêu trắc phi đã xách váy chạy mất.
Lạc Thanh Hàn vừa mới cởi áo khoác trên người, thấy thế liền hỏi "Sao vậy?"
Tiêu Hề Hề vô tội cười nói "Vừa rồi thần thiếp nói đùa với Đại hoàng tử, Đại hoàng tử hình như không thích lời nói đùa này lắm, thần thiếp sợ ngài ấy đuổi đánh."
Nàng vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, cả tiếng tức giận quát mắng của Đại hoàng tử.
"Tiêu trắc phi, cô ra đây!"
Tiêu Hề Hề siết cổ họng, dùng giọng điệu kỳ lạ nói vọng ra ngoài "Trắc phi nương nương không ở đây."
Tiếng gõ cửa dừng một lúc, sau đó giọng của Đại hoàng tử bực bội hơn.
"Cô nghĩ đổi giọng thì bổn hoàng tử không nhận ra sao? Bổn hoàng tử không ngốc!"
Tiêu Hề Hề buông cổ họng, nghiêm túc nói "Ngốc hay không, không do người quyết định, chúng ta làm một bài kiểm tra trước, bây giờ ta hỏi người một câu, trước kia có một kẻ ngốc, dù người khác hỏi gì đều nói không biết, người có biết câu chuyện này không?"
"Ta không chơi xỏ người, ta rất nghiêm túc kiểm tra cho người."
Lạc Dạ Thần không tin "Kiểu kiểm tra này dù là ai cũng sẽ nói không biết!"
Tiêu Hề Hề "Nói thật thì trước đây ta cũng từng kiểm tra Thái tử rồi, Thái tử không có nói không biết."
Lạc Dạ Thần "Không thể nào!"
Tiêu Hề Hề trực tiếp mở cửa, nói với y "Nếu người không tin, có thể tự mình hỏi Thái tử."
Lạc Dạ Thần nhìn sang Thái tử, hy vọng hắn có thể nói giúp mình.
Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói "Kiểu kiểm tra này, chỉ có kẻ ngốc mới bị lừa."
Lạc Dạ Thần "......"
Trước đó y bị đả kích ngoại hình, bây giờ cả trí thông minh cũng bị đả kích.
Chịu hai tầng đả kích, Lạc Dạ Thần vô cùng tức giận, muốn nhào tới đánh đôi cẩu nam nữ này.
Nhưng lý trí mách bảo, y không thể làm thế.
Không phải vì thân phận Thái tử của đối phương, mà vì y đánh không lại hắn.
Lạc Dạ Thần không còn cách nào khác, đành ngậm đắng nói một câu hung tợn.
"Các ngươi chờ đó cho ta!"
Nói xong y tức giận bỏ đi.
Đại hoàng tử vừa về phòng liền gọi hai phụ tá tới.
Phụ tá thấy vẻ mặt đen thui của Đại hoàng tử, trong lòng sợ hãi cho rằng đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng, tất cả chăm chú nín thở, không dám thở mạnh.
Lạc Dạ Thần nghiến răng nói "Về tới Thịnh Kinh, các ngươi giúp ta tìm thông tin các quý nữ trong kinh, bổn hoàng tử muốn tuyển phi!"
Hai phụ tá sửng sốt, sao tự dưng lại muốn tuyển phi?
Nói đi phải nói lại, Đại hoàng tử đã qua tuổi hai mươi, sớm nên tuyển hoàng tử phi rồi.
Nhưng mắt nhìn của Đại hoàng tử quá cao, vốn không nhìn trúng những quý nữ bình thường kia.
Trước đó cũng có người sắp xếp cho y xem mắt, nhưng y từ chối hết.
Một phụ tá thận trọng hỏi "Điện hạ muốn chọn hoàng tử phi thế nào?"
Lạc Dạ Thần hếch cằm, kiêu hãnh nói "Chính phi của bổn hoàng tử tuyệt đối không được quá tầm thường, ít nhất cũng phải xuất thân danh gia vọng tộc, tài mạo song toàn, dịu dàng ân cần, học thức lễ độ, hiền lương thục đức, khoan dung độ lượng, thông minh lanh lợi, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp..."
Y một hơi nói ra các yêu cầu.
Hai phụ tá ngẩn người.
Đại hoàng tử chọn quý nữ? Hay chọn tiên nữ vậy?
Khó lắm mới đợi được Đại hoàng tử nói hết yêu cầu, một phụ tá run giọng nói.
"Điện hạ, yêu cầu của người có phải hơi nhiều rồi không?"
Lạc Dạ Thần nghe vậy thì không vui "Ta đường đường là Đại hoàng tử, khó lắm mới cưới được một chính phi, cả một chút yêu cầu như vậy cũng không thể đưa ra sao?!"
Các phụ tá khổ mà không nói được, không dám phản bác, chỉ đành đổi cách nói.
"Điện hạ hiểu lầm rồi, chúng thần chỉ muốn hỏi, người có yêu cầu đặc biệt gì với hoàng tử phi tương lai không? Ví như gia cảnh, hay là dung mạo thiên phú gì đó."
Lạc Dạ Thần không nghĩ nhiều, buột miệng nói "Nàng nhất định phải biết võ công! Hơn nữa thân thủ phải giỏi! Ít nhất phải giỏi hơn Thái tử và Tiêu trắc phi!"
Các phụ tá "......"
Yêu... yêu cầu này quá cao rồi.
Lạc Dạ Thần đã hạ quyết tâm, nếu sau này Thái tử và Tiêu trắc phi lại bắt nạt y, y sẽ nhờ hoàng tử phi nhà mình ra tay giúp đỡ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]