Lạc Thanh Hàn "Dậy đi, hôm nay chúng ta phải lên đường."
Tiêu Hề Hề cuộn tròn trong chăn ấm không muốn dậy.
Lạc Thanh Hàn thò tay vào trong chăn, bắt lấy chân nàng.
Ngón tay hắn hơi lạnh, vừa chạm vào lòng bàn chân Tiêu Hề Hề, cả người nàng run lên, vội rụt chân lại.
Nhưng Lạc Thanh Hàn giữ chặt chân nàng không buông, đồng thời lặp lại.
"Dậy đi."
Bị hắn quấy rầy như vậy, cơn buồn ngủ của Tiêu Hề Hề hoàn toàn biến mất.
Nàng vật lộn xuống giường.
Lạc Thanh Hàn buông chân nàng ra, đứng bên giường giám sát nàng, không cho nàng lười biếng.
Tiêu Hề Hề ngồi trên giường thở dài một hơi.
"Ta có một giấc mơ, hi vọng mỗi ngày không cần thức dậy, có thể hòa cùng chăn giường, không bao giờ tách rời."
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Nàng còn nấn ná thì không cần ăn bữa sáng nữa."
Tiêu Hề Hề lập tức im lặng, vén chăn nhảy xuống giường, để cung nữ hầu hạ nàng tắm rửa thay y phục.
Trong lúc bọn họ đang ăn sáng, Triệu Hiền đến.
"Hồi bẩm Thái tử Điện hạ, sau một đêm thẩm vấn, đám sát thủ đó đã nhận tội. Bốn sát thủ và tên trộm là đồng bọn, ban đầu tên trộm ăn cắp tiền là vì muốn đánh lạc hướng Điện hạ và những người xung quanh, đồng bọn nhân cơ hội tấn công Đại hoàng tử."
Mà đám sát thủ đó không ngờ thân thủ của Tiêu trắc phi quá lợi hại, một mình chặn được tên trộm.
Càng khiến bọn chúng không ngờ là Thái tử và người khác bày trận lừa gạt bọn chúng, khiến bọn chúng rơi vào bẫy, bị tóm gọn cả ổ.
Lạc Thanh Hàn nhìn bản khẩu cung trong tay.
Theo tin tức đám sát thủ cung cấp, bọn họ cũng không biết kẻ chủ mưu đằng sau là ai, nhưng bọn họ đã khai bốn cứ điểm hiện tại của Huyết Vũ Lâu, còn khai một vài sát thủ mà bọn chúng từng đối phó cũng là người của Huyết Vũ Lâu.
Lạc Thanh Hàn bỏ bản khẩu cung xuống, không nói gì nhiều, nhàn nhạt nói "Ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
Dùng bữa sáng xong, đoàn người của Thái tử rời dịch trạm.
Huyện lệnh dẫn theo một đám quan viên đội gió tuyết tiễn đưa.
Rời khỏi huyện Hoài Triệu, Lạc Thanh Hàn lệnh cho các phủ nha dọc đường phát lệnh bắt giữ sát thủ Huyết Vũ Lâu, đồng thời treo thưởng cao.
Huyết Vũ Lâu là tổ chức sát thủ nổi tiếng trên giang hồ, quan phủ cũng từng nghe danh, nhưng vì hành tung của bọn chúng thần bí, rất khó truy tìm dấu vết cụ thể, thế nên chỉ đành trơ mắt nhìn, không thể làm gì được Huyết Vũ Lâu.
Xem khí thế hiện giờ của Thái tử, hẳn muốn tiêu diệt hoàn toàn Huyết Vũ Lâu.
Quan phủ địa phương vui vẻ hợp tác.
Với quan phủ mà nói, tổ chức nhân gian vi phạm kỉ cương như Huyết Vũ Lâu, chính là sự tồn tại của ung nhọt, nếu có thể loại bỏ thì sẽ có lợi cho triều đình.
Chuyện này lan truyền đến Thịnh Kinh, Hoàng đế biết được, ông tán thưởng hành động của Thái tử, hạ lệnh tăng thêm tiền thưởng, đồng thời lệnh cho quan phủ địa phương kiểm tra nhân khẩu. Một khi phát hiện người không rõ lai lịch, nhất định phải tra rõ thân phận, tuyệt đối không cho phép các tổ chức vi phạm kỉ cương như Huyết Vũ Lâu tiếp tục hoành hành.
Nhất thời Huyết Vũ Lâu trở thành chuột qua đường, ai nấy đều đòi giết.
Cứ điểm ở nhiều nơi của Huyết Vũ Lâu buộc phải đóng cửa, đám sát thủ lần lượt ẩn náu, ai nấy đều thấy nguy hiểm, sợ bị quan phủ phát hiện.
Không chỉ Huyết Vũ Lâu mà các tổ chức bất hợp pháp tương tự khác cũng bị càn quét nghiêm trọng.
Hành động chống cái ác mạnh mẽ này diễn ra trong một thời gian dài, trật tự trong nhân gian trở nên ổn định hơn.
Tiêu Hề Hề lúc này không biết gió tanh mưa máu bên ngoài, nàng đang lo về mấy cuốn sách truyện.
Sách truyện của nàng vẫn ở chỗ Đại hoàng tử, đường đến Thịnh Kinh ngày càng gần, nàng phải nghĩ cách lấy lại rương sách rồi mới về cung.
Thật ra muốn lấy lại sách không khó, khó là không để Thái tử phát hiện.
Tiêu Hề Hề nhìn góc nghiêng Thái tử ngẩn người.
Lạc Thanh Hàn chú ý ánh mắt của nàng, nghiêng người hỏi "Nàng nhìn ta làm gì?"
Tiêu Hề Hề "Gần đây hình như Điện hạ rất rảnh."
"Ừm, gần đây quả thật không có chuyện gì."
Tiêu Hề Hề đề nghị "Nếu người rảnh, chi bằng mua vài món quà quê trên đường, mang về tặng người thân bạn bè và trưởng bối đi, tuy những thứ này không đắt tiền, ít ra cũng là tấm lòng của Điện hạ, người thấy sao?"
Vừa nhắc tới quà quê, Lạc Thanh Hàn tức thì nhớ tới hai con heo và hai con ngỗng ở hậu viện điện Thanh Ca.
Nhờ bọn chúng mà Thái tử Điện hạ giờ đây giữ một khoảng cách tôn trọng với tất cả thứ gọi là quà quê.
Hắn nhàn nhạt nói "Không cần phiền phức như vậy, trong cung thứ gì cũng có."
Tiêu Hề Hề tiếp tục cố gắng "Không thể nói như vậy, dù trong cung có rất nhiều thứ, cũng không quý trọng bằng tâm ý của người."
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh hỏi "Nàng thấy ta nên mang quà quê gì về?"
Tiêu Hề Hề "Đương nhiên là mang đồ ăn rồi."
"Ví như?"
Tiêu Hề Hề bắt đầu xòe bàn tay đếm, những thứ nàng nói đều là đặc sản, không xuất hiện gia cầm như gà vịt heo ngỗng.
Xem ra trong thời gian ngắn, nàng không có ý định mở rộng chăn nuôi gia cầm.
Lạc Thanh Hàn thả lỏng cảnh giác, hắn nói "Lát nữa sai người đi mua một ít là được."
Tiêu Hề Hề vội hỏi "Người không đích thân đi sao?"
Lạc Thanh Hàn muốn nói chuyện nhỏ như vậy không cần hắn tự làm, nhưng khi hắn bắt gặp ánh mắt mong đợi của Tiêu Hề Hề, tâm trí hắn hơi lay động, thuận tiện đồng ý.
"Cũng được, vừa hay không có chuyện gì, ta tự mình đi mua vậy."
Tiêu Hề Hề lập tức mỉm cười.
Lạc Thanh Hàn lại hỏi "Có cần ta muốn mua chút quà quê cho nàng không?"
Tiêu Hề Hề gật đầu "Có có, đa tạ Thái tử Điện hạ!"
Đêm đó, họ nghỉ ngơi ở dịch trạm.
Sáng hôm sau, Thái tử dẫn người đi mua quà quê.
Họ vừa đi, Tiêu Hề Hề mở rương y phục.
Nàng lấy hết y phục ra, sau đó vác rương rỗng lên vai, chạy nhanh đến phòng Đại hoàng tử.
Lạc Dạ Thần lúc này đang chán nản nằm ngẩn ngơ trên giường, thấy Tiêu Hề Hề đột nhiên xông vào, y lập tức ngồi dậy, giận dữ nói.
"Sao cô lại như vậy nữa? Vào cửa không cho người thông báo một tiếng!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]