Chương trước
Chương sau
Nhiếp Trường Bình sau khi nghe xong, không khỏi tặc lưỡi.

"Chậc chậc, Cừu Viễn này đúng ác thật, vì muốn đoạt vương vị, cả cha và huynh đệ của mình cũng dám ra tay tàn độc. May là người không trúng kế của gã, nếu gian kế của gã thành công, tương lai không biết sẽ gây ra thêm bao nhiêu đại họa."

Lạc Thanh Hàn chẳng suy nghĩ gì nhiều về một người đã chết.

Hắn nói về sắp xếp của mình.

"Dù ngươi không đến, ta cũng định viết thư cho ngươi, bây giờ ngươi đến rồi, chuyện sau này sẽ dễ dàng hơn. Trần Lưu vương đã chết, đất phong quận Trần Lưu cùng với binh quyền năm mươi ngàn quân Xích Tiêu cũng nên thu hồi. Phù sa không chảy ruộng ngoài, ta muốn ngươi tiếp quản quận Trần Lưu và quân Xích Tiêu."

Mẫu thân của Nhiếp Trường Bình là Trưởng công chúa Cảnh Dương, nếu tính ra, y và Thái tử là quan hệ huynh đệ họ hàng.

Trong số những người cùng thế hệ, Nhiếp Trường Bình là người duy nhất được phong làm Quận vương.

Nhưng tước vị Quận vương này là dùng tính mạng của Trưởng công chúa Cảnh Dương đổi lại.

Nghe nói lúc Hoàng đế còn là hoàng tử đã từng bị ám sát, Công chúa Cảnh Dương vì bảo vệ ông mà bị sát thủ giết chết.

Hoàng đế cảm động, sau khi đăng cơ xưng đế, hạ chỉ phong Công chúa Cảnh Dương làm Trưởng công chúa, con trai độc nhất của bà cũng được phong làm Quận vương.

Vì Nhiếp Trường Bình lúc đó còn quá nhỏ nên Hoàng đế chỉ ban cho y tước vị, không ban cho y đất phong.

Cũng chính vì mất mẹ từ nhỏ nên Nhiếp Trường Bình càng thân thiết với Thái tử.

Hai người họ giống nhau, đều mất mẹ ruột từ nhỏ, trải nghiệm giống nhau khiến hai ngươi càng hiểu nhau.

Nhiếp Trường Bình nghe Thái tử nói xong, lập tức phá lên cười.

"Ha ha, không ngờ còn có chuyện tốt như vậy, xem ra chuyến đi này của ta có lợi thật!"

Tuy quận Trần Lưu cách Thịnh Kinh rất xa, nhưng nơi này sản vật phong phú, lại tiếp giáp với Mạc Bắc, là cửa khẩu quan trọng giữa Đại Thịnh và Mạc Bắc.

Quan hệ giữa Đại Thịnh và Mạc Bắc hiện tại khá hài hòa, nhưng ai biết tương lai sẽ thế nào?

Chính vì để chặn người Mạc Bắc tấn công Đại Thịnh mà triều đình mới cho phép Trần Lưu vương tích trữ năm mươi ngàn binh mã ở quận Trần Lưu.

Bây giờ để Nhiếp Trường Bình tiếp quản quận Trần Lưu và năm mươi ngàn quân Xích Tiêu giống như một gói quà lớn từ trên trời rơi xuống.

Dù là ai cũng sẽ cảm thấy rất vui.

Nhiếp Trường Bình cười xong, không khỏi hỏi lại "Hoàng thượng có thể đồng ý không?"

Ai ở Thịnh Kinh cũng biết Nhiếp Trường Bình có quan hệ rất tốt với Thái tử, Hoàng đế nhất định cũng biết chuyện này, nếu không ông đã không phái Nhiếp Trường Bình chạy một quãng đường xa đến quận Trần Lưu điều tra chân tướng Thái tử bị ám sát.

Nếu giao quận Trần Lưu và quân Xích Tiêu cho Nhiếp Trường Bình, chẳng khác nào dâng miếng thịt béo bở này cho Thái tử, làm như vậy, thực lực của Thái tử sẽ tăng lên nhanh chóng.

Con trai trở nên giỏi giang, cha già chẳng phải sẽ lo lắng hơn sao?

Hoàng đế trước giờ đa nghi, tuyệt đối không muốn thấy cục diện như vậy.

Lạc Thanh Hàn thản nhiên hỏi lại "Ngươi cũng đã tới đây rồi, lẽ nào ông ấy còn có thể đuổi ngươi đi sao?"



Nhiếp Trường Bình nghe vậy lập tức hiểu ý của hắn, lại không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Được! Vẫn là người giỏi nhất! Để ta chiếm chỗ trước, dù Hoàng thượng không vui, cũng không thể đuổi ta đi, suy cho cùng ông ấy vẫn nợ mẫu thân ta một mạng."

Tuy làm như vậy có hơi không biết xấu hổ, nhưng chỉ cần có thể đạt được mục đích, ai để ý xấu hổ làm gì?

Dù thể diện có đẹp đến đâu, liệu có thực tiễn bằng lợi ích nắm trong tay không?

......

Để chào mừng sự xuất hiện của Tiểu quận vương Nhiếp Trường Bình, buổi tối Thái tử tổ chức tiệc tẩy trần trong hành cung.

Tất cả những người có mặt đều là người của mình.

Lạc Thanh Hàn không thích ồn ào, hắn chỉ cho mọi người dùng bữa, không sắp xếp biểu diễn ca múa.

Nhiếp Trường Bình vùi đầu ăn, tối nay dạ dày và đầu lưỡi của y cuối cùng cũng được thỏa mãn sau nhiều ngày khổ sở.

Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần không có hứng thú với rượu ngon món ngon.

Ngày ngày ở hành cung ăn mãi những món này, y ăn đến ngán rồi.

Đôi mắt y đảo quanh Thái tử và Tiêu trắc phi.

Y muốn Tiêu trắc phi biểu diễn một tiết mục, nhân tiện chế nhạo nàng ta, giẫm đạp thể diện của Thái tử.

Nhưng y tức thì nhớ đến màn biểu diễn kèn bầu của Tiêu trắc phi trong bữa tiệc Trung thu.

Nó giống như nỗi buồn thê lương khi đi tảo mộ trong tiết Thanh Minh...

Lạc Dạ Thần lập tức vứt bỏ suy nghĩ này.

Không thể để Tiêu trắc phi biểu diễn!

Biểu diễn của nàng ta có sức sát thương quá mạnh!

Tiêu Hề Hề cầm cánh gà nói với Thái tử ngồi bên cạnh.

"Điện hạ, thần thiếp muốn vì người biểu diễn một tiết mục."

Lạc Thanh Hàn theo bản năng cảm thấy có điều không ổn, dựa theo biểu hiện nhất quán của nữ nhân này, nàng nhất định sẽ không có màn biểu diễn nào bình thường.

Nhưng cũng chính vì vậy, hắn khá tò mò, tự hỏi nàng có thể tạo ra điều bất ngờ gì khác?

Lạc Thanh Hàn không nói gì, mặt không biểu cảm nhìn nàng.

Sau đó, hắn thấy Tiêu Hề Hề nuốt cả cánh gà vào miệng, theo động tác nhai của nàng, khuôn mặt nàng cũng phồng lên, như con sóc lớn đang ăn.

Một lúc sau, nàng há miệng, nhả ra bộ xương cánh gà hoàn chỉnh.

Tiêu Hề Hề nuốt thịt gà vào miệng, sau đó cầm xương cánh gà trên dĩa, phấn khích nói "Xem nè! Thần thiếp chỉ dùng miệng vẫn có thể ăn sạch cánh gà, có phải thần thiếp lợi hại lắm không?"

Lạc Thanh Hàn "......"



Rốt cuộc nàng đắc ý chuyện gì chứ?

Tiêu Hề Hề thấy hắn hờ hững, hơi thất vọng "Đây là tuyệt kỹ độc môn của thần thiếp, người không khen thần thiếp sao?"

Lạc Thanh Hàn thẳng thắn nói "Ta không khen được."

Tiêu Hề Hề ậm ừ nói "Muốn nghe lời ngọt ngào của Điện hạ sao khó như vậy?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng muốn nghe lời ngọt ngào?"

Tiêu Hề Hề gật đầu "Vâng, vâng!"

Dù nàng là cá muối, nhưng đôi khi nàng vẫn có trái tim thiếu nữ mà.

Thử hỏi có cô gái nào không thích nghe lời ngọt ngào chứ?

Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút, mới nói "Người khác cười lên nhìn rất đẹp, nhưng nàng thì khác......"

Tiêu Hề Hề nhìn hắn đầy mong đợi.

Lạc Thanh Hàn "Nàng trông rất buồn cười."

Tiêu Hề Hề "......"

Rắc một tiếng, xương gà trong tay bị nàng bẻ gãy.

Lạc Thanh Hàn "Còn muốn nghe lời ngọt ngào khác không?"

Tiêu Hề Hề cảm thấy, chắc là Thái tử Điện hạ có hiểu lầm gì về ba chữ lời ngọt ngào?

Lời hắn nói đâu có phải lời ngọt ngào?

Rõ ràng là lời độc địa!

Cũng may nàng bách độc bất xâm, nếu không nàng bị hắn hạ độc từ lâu rồi!

Tiêu Hề Hề chân thành nói "Không cần, người nên tiếp tục làm mỹ nam an tĩnh, xin hãy ngậm miệng và đừng nói gì nữa."

Lạc Thanh Hàn "......"

Tiêu Hề Hề ném xương gà trong tay, tiếp tục ngấu nghiến.

Hừm, nghe lời ngọt ngào gì chứ?

Thịt không thơm à? Hay cơm không ngon?

Thái tử thẳng đuột cảm thấy mình chỉ đang nói sự thật, nên hắn không hiểu tại sao Tiêu Hề Hề phớt lờ hắn.

Chẳng qua thấy ăn uống vui vẻ như vậy, chắc một lát sau nàng sẽ không tức giận nữa.

- --------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.