Lạc Dạ Thần chế nhạo "Người trong Thịnh Kinh đều biết bổn hoàng tử ghét nhất là đọc sách! Cô còn dám lấy sách mua chuộc ta? Nằm mơ đi! Ta sẽ không bị lừa đâu!"
Nàng mở rương, lấy một cuốn sách, lật đến trang có ảnh, đưa cho Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần ban đầu khinh thường, nhưng khi thấy nội dung trong ảnh, đôi mắt y lập tức mở to.
Y không chớp mắt nhìn chằm chằm hình ảnh trong cuốn sách.
Tiêu Hề Hề thấy ánh mắt của y gần như dán vào sách, Tiêu Hề Hề cười nói "Ta tạm thời gửi số sách này ở chỗ người, người cứ tùy ý xem, nhưng không được làm hỏng sách, càng không được để người khác biết số sách này."
Lạc Dạ Thần nuốt nước bọt, giơ tay cầm sách, nhưng giọng điệu vẫn rất khinh thường.
"Không ngờ cô lại đọc loại sách này, không biết xấu hổ!"
Tiêu Hề Hề "Không phải người cũng thích xem loại sách này sao?"
Lạc Dạ Thần "Ta là nam nhân, xem một chút thì chẳng sao, nhưng cô là nữ nhân, nữ nhân thì phải hiền lương thục đức, dịu dàng lễ độ, sao có thể xem loại sách này? Sao Thái tử không quản cô vậy?"
Sau đó y mới nhận ra.
"Cô muốn trốn Thái tử nên mới giấu số sách này ở đây phải không?"
Tiêu Hề Hề bày ra biểu cảm "trong lòng biết là được" cười nói "Hi hi, người biết thì tốt, đừng nói với ai."
Lạc Dạ Thần vẫn lầm bầm "Thật không biết Thái tử nhìn trúng cô điểm nào? Nhan sắc bình thường, không có tài nghệ, đầu óc có vẻ không linh hoạt lắm, còn thích đọc sách đồi trụy, mắt nhìn của Thái tử thật kỳ lạ."
Tiêu Hề Hề bất mãn phản đối "Người có thể xem thường ta, nhưng người không thể xem thường mắt nhìn của Thái tử!"
Lạc Dạ Thần "......"
Đây là trọng điểm à?
Tiêu Hề Hề "Hơn nữa, ta không hoàn toàn vô dụng, ta có thể ăn, có sức mạnh, vừa nãy người không thấy ta vác rương sách sao? Đổi lại là người, người có thể vác được không?"
"Không phải chỉ là rương sách thôi sao? Có gì mà vác không được?!" Lạc Dạ Thần không chịu được chuyện bị coi thường.
Dù y dùng hết sức lực của mình cũng chỉ gắng gượng ôm một lát.
Chốc sau y lại đặt xuống.
Vì nó quá nặng!
Tuy y từng học cưỡi ngựa bắn cung, biết một chút võ công, nhưng chưa từng học nội công, ngày thường sống sung sướng quen rồi, sức lực có hạn, thật sự không kham nổi chiếc rương nặng như vậy.
Tiêu Hề Hề chống nạnh nhìn y, thấy y kiệt sức thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, nàng nhịn không được cười đắc ý.
"Thấy chưa, sức lực của người còn không bằng ta, có mặt mũi gì mà xem thường ta?"
Lạc Dạ Thần tức giận trừng mắt với nàng "Cô là nữ nhân, có sức lực lớn như vậy làm gì?!"
Tiêu Hề Hề "Người là nam nhân, mà một chút sức lực cũng không có, có xấu hổ không?!"
Lạc Dạ Thần "......"
Bỏ đi, y không nên so đo với nữ nhân này.
Y hít một hơi thật sâu, lặng lẽ bò về giường, tiếp tục đọc truyện.
Tiêu Hề Hề cũng muốn đọc truyện.
Nhưng lại sợ Thái tử đến kiểm tra.
Nàng nghiêm túc suy nghĩ, vẫn nên nhẫn nhịn một chút.
Sách truyện để ở đây, cũng chạy không được, sau này từ từ đọc.
Hôm nay cứ qua ải của Thái tử trước rồi tính sau.
Tiêu Hề Hề đóng nắp, đẩy trở về gầm giường.
Nàng dặn dò "Đại hoàng tử, người nhớ giữ sách của ta cho kỹ, đừng để người khác phát hiện, nếu Thái tử biết có số sách này, sau này hai chúng ta sẽ không còn sách truyện để xem nữa."
Đôi mắt của Lạc Dạ Thần vẫn dán vào cuốn truyện, không kiên nhẫn trả lời "Ta biết rồi, cô dài dòng quá."
Tiêu Hề Hề chạy trở về.
......
Thường công công trở lại thư phòng, cung kính nói "Hồi bẩm Điện hạ, nô tài đã mang điểm tâm cho Tiêu trắc phi rồi."
Lạc Thanh Hàn đang phê duyệt công văn, tùy ý hỏi "Nàng đang làm gì?"
"Tiêu trắc phi đang đọc sách."
Đọc sách? Lạc Thanh Hàn ngẩng đầu khỏi đống công văn "Đọc sách gì?"
Thường công công "Nô tài không biết."
Lạc Thanh Hàn "Ngươi đi gọi Tiêu tướng quân tới."
"Vâng."
Một lúc sau, Tiêu Lăng Phong đến thư phòng.
"Mạt tướng bái kiến Thái tử Điện hạ."
Lạc Thanh Hàn hỏi "Khi hộ tống Tiêu trắc phi đến thành Bàn Vân, Tiêu trắc phi có mang theo hành lý không?"
Tiêu Lăng Phong không biết tại sao Thái tử hỏi chuyện này, nhưng ông vẫn thành thật trả lời "Có mang theo một rương hành lý."
"Chỉ một rương?"
Tiêu Lăng Phong trả lời rất chắc chắn "Vâng."
"Rương hành lý đó nặng không?"
"Rất nặng."
Người luyện võ quanh năm như Tiêu Lăng Phong nói rất nặng, vậy nó thật sự rất nặng.
Tiêu Hề Hề nói rương đựng y phục, nhưng y phục sao có thể nặng như vậy?
Chắc chắn nàng nói dối.
Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho Tiêu Lăng Phong lui ra ngoài.
Tiêu Lăng Phong rời đi, Lạc Thanh Hàn đứng dậy đi về phía Hóa Tiên cư.
Lạc Thanh Hàn cố tình không cho người thông báo, hắn lặng lẽ xuất hiện trước cửa phòng.
Cửa bị khóa từ bên trong, không mở được.
Hắn thấy cửa sổ đang mở, bèn nhấc chân đi về phía đó.
Nhìn qua cửa sổ, hắn vừa hay thấy Tiêu Hề Hề trong phòng.
Tiêu Hề Hề đang nằm trên ghế sập đọc sách.
Nàng mải mê đến nỗi không để ý có người ngoài cửa sổ.
Lạc Thanh Hàn quá hiểu nàng, nàng vốn không thích đọc sách, ngày thường ngoài đọc sách truyện thì nàng chưa từng đụng vào những loại sách khác.
Bây giờ nàng lại nghiêm túc đọc sách, sách đó nhất định có vấn đề!
Lạc Thanh Hàn một tay vịn bệ cửa sổ, chân dùng chút sức, dễ dàng trèo qua cửa sổ, vững vàng đáp xuống đất.
Một loạt hành động trôi chảy mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Lạc Thanh Hàn chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu Hề Hề, nhìn xuống cuốn sách trên tay nàng.
"Nàng đang đọc gì vậy?"
Tiêu Hề Hề thản nhiên đáp "Đọc sách."
Nàng chợt nhận ra bên cạnh mình có người!
Nàng vội ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen láy của Thái tử.
Không khí đóng băng trong giây lát.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Lạc Thanh Hàn đã giơ tay đoạt lấy cuốn sách trong tay nàng.
Tiêu Hề Hề lập tức nhảy dựng, hét lên "Điện hạ, sao người lại cướp sách của thần thiếp?"
Nàng với tay giật lại cuốn sách.
Lạc Thanh Hàn một tay giữ đầu nàng, một tay cầm sách, cúi đầu nhìn bìa sách, bên trên viết hai chữ to ---
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]