Hai mắt Bạch trắc phi đỏ hoe liên tục lắc đầu, yếu ớt nói "Liễu Nhứ, ngươi đừng nói nữa, đây là chuyện ta nên làm, ta không oán trách ai hết."
"Nương nương, người đừng tốt bụng như vậy nữa, người càng tốt bụng, bọn họ càng nghĩ người dễ bắt nạt!"
"Không, bọn họ không bắt nạt ta, là ta làm không tốt, là lỗi của ta."
"Nương nương, người đừng nói như vậy, hu hu hu!
Liễu Nhứ vừa khóc vừa nói.
Bạch trắc phi bên cạnh dường như cũng không kìm được nữa, khẽ nức nở.
Tiêu Hề Hề chả hiểu gì.
Sao hai người này đang nói mà khóc ngang vậy?
Nàng chỉ muốn mấy cân than quả mộc nướng thịt thôi mà, đâu phải muốn xẻo thịt bọn họ, cần khóc thảm thế không?
Bạch trắc phi và Liễu Nhứ còn đang khóc, thoạt nhìn như tiểu cô nương đáng thương bị bắt nạt không dám phản kháng.
Các nàng khóc lóc làm Lạc Thanh Hàn đau đầu, trầm giọng cắt ngang tiếng khóc.
"Được rồi, im lặng đi."
Bạch trắc phi và Liễu Nhứ lúc này mới ngừng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Thái tử.
Liễu Nhứ khẩn cầu "Điện hạ, người nhất định phải làm chủ cho Trắc phi nương nương!"
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Ta tưởng sau bài học lần trước, ngươi có thể quản miệng của mình cho tốt, nào ngờ ngươi lại quên nhanh như vậy, chủ tử nói chuyện cũng dám xen vào, xem ra ngươi không muốn cái miệng này nữa rồi."
Liễu Nhứ rùng mình, trải nghiệm đau đớn bị tát lần trước lại hiện lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061776/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.