Chương trước
Chương sau
Trần lương viên cuối cùng nhịn không được nữa, tức giận nói "Ngươi dám mắng ta là gà rừng?"

Tiêu Hề Hề dừng gặm cánh gà "Ta chỉ đang ví dụ thôi."

"Ai lại lấy ví dụ như ngươi?"

Tiêu Hề Hề không ngờ nàng phản ứng mạnh như vậy, vội xin lỗi "Xin lỗi, nếu cô không thích cái ví dụ này, thì xem như ta không nói gì đi."

Trần lương viên cảm giác phổi sắp nổ tung.

Nàng tức giận đứng lên "Ta sẽ nói chuyện này với Thái tử Điện hạ, dù ngươi được sủng ái, cũng không thể nhục mạ người khác như vậy!"

Tiêu Hề Hề nóng lòng muốn bọn họ đi mau, vội nói "Vậy cô mau đi đi, nếu đến trễ, Thái tử sẽ ngủ mất đó."

So với cái vi dụ khó chịu kia, điều làm người khác khó chịu hơn là thái độ tự tin của nàng ta!

"Ngươi cứ chờ đi!" Trần lương viên tức giận bỏ đi.

Bạch trắc phi được cung nữ dìu, chậm rãi đứng dậy.

Nàng nhìn Tiêu lương đệ vẫn đang nhai thịt, bình thản nói "Bây giờ ngươi ỷ được Thái tử sủng ái muốn làm gì thì làm, có từng nghĩ nếu sau này Thái tử có niềm vui mới, quên đi tình cũ như ngươi, ngươi phải làm thế nào?"

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn nàng "Tình cũ? Cô đang nói mình đó hả?"

Bạch trắc phi "......"



Trái tim lại bị đâm một nhát nặng nề.

Nàng cười lạnh "Ta muốn xem xem, ngươi có thể kiêu ngạo bao lâu?"

Nói xong nàng phất tay áo bỏ đi.

Bảo Cầm tiễn người ra khỏi điện Thanh Ca, lúc trở về thì phát hiện xương gà trước mặt Tiêu lương đệ đã chất thành đống.

Không ai kéo Tiêu Hề Hề nói chuyện, cuối cùng nàng cũng có thể ăn thỏa thích.

Bảo Cầm khen ngợi "Tiểu chủ, người thật lợi hại, ba hai chiêu đã đuổi bọn họ đi rồi."

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói "Ta không đuổi bọn họ, là bọn họ tự muốn đi."

Bảo Cầm lộ ra vẻ hiểu biết "Nô tỳ hiểu, là bọn họ muốn đi, không liên quan đến người."

Vừa nãy bọn họ nói chuyện, Bảo Cầm đứng bên cạnh nghe, có thể nhìn ra Bạch trắc phi và Trần lương viên có ý xấu.

Hai người cố ý nhắc tới Thái tử phi, ngoài mặt là nhắc nhở Tiêu lương đệ cẩn thận, nhưng thực chất là xúi giục Tiêu lương đệ chống đối Thái tử phi.

Một người là sủng phi của Thái tử, một người là chính thất.

Nếu hai người đấu đá nhau thật, nhất định cả hai đều bị tổn hại.

Bạch trắc phi và Trần lương viên chỉ cần ngồi ngư ông đắc lợi.

Đúng là nham hiểm!



May là Tiêu lương đệ thông minh, nhìn thấu âm mưu của hai nữ nhân thâm độc này, hai ba câu đã đuổi bọn họ đi rồi.

Tiêu Hề Hề đưa bát qua "Thêm một bát cơm!"

Bảo Cầm cười nói "Vâng."

Tuy tiểu chủ nhà nàng không có ý chí cầu tiến, luôn là bộ dạng cá muối, nhưng may là tiểu chủ thông minh, dù là âm mưu quỷ kế hay thủ đoạn xảo trá gì, cuối cùng cũng bị tiểu chủ nhìn thấy rồi đánh bại.

Bảo Cầm xới cho Tiêu lương đệ một bát cơm lớn, vui vẻ nói.

"Tiểu chủ thông minh như thế, tương lai nhất định sẽ xán lạn."

Tuy Tiêu lương đệ không hiểu tại sao mình được khen ngợi, nhưng có qua có lại, nàng không hề do dự khen Bảo Cầm.

"Bảo Cầm, em nấu ăn càng ngày càng giỏi!"

Nếu sau này nàng quay về sư môn, nàng phải tìm cách cùng đưa Bảo Cầm về!

Trần lương viên tức giận chạy đến điện Lân Đức cáo trạng với Thái tử.

Lạc Thanh Hàn vừa uống thuốc xong, chuẩn bị ngủ thì được báo Trần lương viên tới, bèn sai người đưa nàng vào.

Trần lương viên vừa vào cửa đã khóc lóc.

"Điện hạ, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.