Lạc Dạ Thần vốn không vững tâm, vừa vị phụ hoàng dọa, lập tức không chống đỡ được.
Y quỳ xuống cái bụp.
"Phụ hoàng, nhi thần cũng nghe người khác nói, thấy buồn cười, nên hùa theo nói mấy câu vớ vẩn, ai ngờ lời đồn này không hiểu sao lại truyền ra ngoài, càng truyền càng khoa trương. Nhi thần không cố ý, xin phụ hoàng khai ân, tha cho nhi thần lần này!"
Dù đã sớm đoán được kết quả, nhưng Hoàng đế vẫn thất vọng.
"Con là trưởng tử của trẫm, trẫm trút tâm huyết trên người con còn nhiều hơn các hoàng tử khác, đáng lẽ con phải trưởng thành, trầm ổn hơn các đệ đệ của mình mới đúng, nhưng con nhìn con đi, toàn làm chuyện ngu xuẩn, một chút dáng vẻ huynh trưởng cũng không có!"
Lạc Dạ Thần xấu hổ "Nhi thần biết sai rồi, nhi thần không dám nữa."
Ngoài miệng thì nói không cố ý, nhưng thực tế y cố tình lan truyền mấy lời đồn đó.
Y nghĩ rất đơn giản, chỉ cần làm loạn hôn sự của Thái tử, để Thái tử không thể liên hôn với Tần gia, thì Thái tử sẽ bớt đi một phần trợ giúp.
Hoàng đế hỏi "Con nghe ai nói mấy lời đồn này?"
Lạc Dạ Thần chẳng thèm nghĩ, buột miệng nói "Là Tứ đệ nói với nhi thần!"
Hoàng đế lập tức sai người đi gọi Tứ hoàng tử tới.
Tứ hoàng tử Lạc Tân Nhiên đến rất nhanh.
Gã bước vào ngự thư phòng, hành lễ với Hoàng đế.
Tâm trạng bây giờ của Hoàng đế không tốt, lười nói chuyện, liền trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061742/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.