Ti Trúc đâm lao thì phải theo lao, chỉ đành cố hết sức giành lấy đồng cảm cho mình.
"Vừa rồi Tiêu lương đệ thật sự không nói gì, là nô tỳ nhớ lại vài chuyện trước kia trong nhà, nhất thời nhịn không được nên mới khóc, nô tỳ biết quy tắc trong cung, thân làm nô tỳ không được tùy tiện khóc, là nô tỳ sai, nô tỳ bằng lòng chịu phạt."
Miệng thì nói lời thỉnh tội, nhưng mặt lại cố tình ngẩng lên.
Lúc này, giọt nước ngấn trên khóe mắt, trông còn đáng thương hơn vừa nãy.
Nếu chiêu này của nàng sử dụng với nam nhân khác, có lẽ sẽ thành công, tiếc thay hiện giờ nàng đang đối mặt với móng heo không cảm xúc.
Thái tử chẳng những không mềm lòng, ngược lại vì bộ dạng đạo đức giả của nàng, càng chán ghét nàng hơn.
"Gần đây, ngày ngày ngươi trưng bộ mặt không vui, hôm nay còn khóc lóc trước mặt nhiều người, bộ dáng như bị bóc lột áp bức vậy, sao hả? Ngươi muốn cho mọi người biết ngươi ở chỗ ta chịu ấm ức lắm sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ti Trúc nhất thời tái nhợt, cuống quít phủ nhận "Nô tỳ tuyệt đối không có ý đó!"
"Vậy ngươi suốt ngày bày vẻ mặt khổ sở cho ai xem?"
Ti Trúc rơm rớm nước mắt giải thích "Sắc mặt nô tỳ không tốt, là vì mỗi sáng sớm đều phải đi hứng sương, quả thật rất mệt."
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi "Ngươi đang trách ta không nên sai ngươi đi hứng sương?"
"Không phải, nô tỳ không có..."
"Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061705/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.