Không lâu sau, Tiêu Hề Hề bắt đầu nói mớ.
"Đùi gà này ngon quá, Bảo Cầm, em tốt với ta quá, hi hi hi..."
Sau đó, nàng há miệng cắn vào cổ tay phải của Lạc Thanh Hàn.
Nàng không cắn quá mạnh, không rách da, nhưng vẫn hơi đau.
Lạc Thanh Hàn theo bản năng muốn buông nàng ra.
Nào ngờ vừa buông tay, Tiêu Hề Hề đã dùng cùi chỏ đánh vào bụng hắn.
Cú đánh này rất mạnh, so với bị cắn thì đau hơn nhiều.
Lạc Thanh Hàn hết cách, đành phải lần nữa ôm chặt nàng vào lòng, không cho nàng động đậy nữa.
Cứ thế, hai người đan chân đan tay ngủ hết một đêm.
Ngày hôm sau, lúc Tiêu Hề Hề thức dậy, đã không thấy Thái tử đâu nữa, trên giường chỉ còn mình nàng.
Bảo Cầm bước vào hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục.
Lúc dùng bữa sáng, Tiêu Hề Hề phát hiện Thái tử thỉnh thoảng nhìn nàng, ánh mắt khá phức tạp.
Nàng tò mò hỏi "Điện hạ có lời muốn nói với thần thiếp à?"
Lạc Thanh Hàn mặt không cảm xúc hỏi "Tối qua nàng mơ thấy mình ăn đùi gà?"
Tiêu Hề Hề kinh ngạc "Sao Điện hạ biết?"
Hắn giơ tay phải vén ống tay áo lên, trên cổ tay lộ ra một hàng dấu răng nông.
"Tối qua lúc ngủ, nàng gặm cánh tay ta, vừa gặm vừa nói đùi gà ăn rất ngon."
Tiêu Hề Hề "......"
Nàng cảm thấy ngột ngạt khó tả.
Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Cổ tay ta không chỉ có vết răng của nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061696/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.