Chính loại hành động không thể hoàn toàn gọi là dịu dàng này làm trong lòng Tiêu Hề Hề này sinh cảm giác kỳ lạ.
Nàng ngẩng đầu, từ góc của nàng chỉ có thể thấy cằm và môi mỏng của Thái tử.
Nàng tò mò hỏi "Điện hạ, người đang làm gì vậy?"
Lạc Thanh Hàn "Giúp nàng nhuận khí, thế này sẽ không nấc cụt nữa."
"Ồ."
Một lúc sau, Tiêu Hề Hề ngạc nhiên nói "Thần thiếp thật sự không còn nấc nữa!"
Lạc Thanh Hàn dừng động tác, nhưng không rút tay về, vẫn duy trì tư thế ôm nàng, nhàn nhạt nói "Vậy ngủ đi."
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn nhắm mắt.
Một lúc sau, nàng lại lặng lẽ mở mắt, ngước nhìn Thái tử.
Tiếng nói nhàn nhạt của Thái tử vang lên trên đỉnh đầu.
"Nàng không ngủ, nhìn ta làm gì?"
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi "Sao Điện hạ biết làm thế này có thể chữa nấc cụt?"
"Khi ta còn rất nhỏ, cũng từng nấc cụt giống nàng, nấc mãi không ngừng được, mẫu phi ôm ta vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng ta, sau đó ta không nấc nữa."
Đây là lần đầu tiên Thái tử nhắc đến mẹ ruột của mình.
Tiêu Hề hề thăm dò hỏi "Điện hạ rất nhớ mẫu phi của người phải không?"
"Khi còn nhỏ, ta từng bệnh rất nặng, sau khi khỏi bệnh đã quên rất nhiều chuyện, ta không nhớ mẫu phi của ta trông như thế nào. Ta chỉ nhớ một số ký ức vụn vặt, giống như mẫu phi đang ngâm nga một điệu hát dân gian ở quê, hay mẫu phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061682/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.