Editor: Miacheg
Lạc Thanh Hàn mặt không biến sắc nói: "Tiêu Tây chính là nữ nhân, nàng là đích trưởng nữ của Trung Võ tướng quân, cũng là Tiêu lương đệ."
Nhiếp Trường Bình nghi hoặc nói: "Điện hạ không phải vì thú vui kỳ lạ của bản thân, cố ý nói dối ta chứ?"
Lạc Thanh Hàn cười lạnh.
Nhiếp Trường Bình bị cười đến da đầu tê dại, vội vàng cầu xin tha thứ: "Ta tin ta tin! Nãy ta chỉ nói đùa một chút thôi!"
Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề.
"Nàng còn nói bậy nữa, về sau cho nàng ăn chay."
Tiêu Hề Hề do dự một giây: "Thiếp không dám nữa."
"Nàng đến tìm ta có chuyện gì?"
Tiêu Hề Hề nói về việc mượn phòng bếp nhỏ.
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Việc nhỏ như này, nàng tự làm là được."
Tiêu Hề Hề cười vui vẻ: "Đa tạ điện hạ!"
Lạc Thanh Hàn: "Đừng cảm ơn trên miệng, phải cảm ơn chân thành vào."
Tiêu Hề Hề lập tức che túi tiền lại: "Thần thiếp không có tiền."
"Không cần tiền của nàng."
Tiêu Hề Hề xoay người che ngực: "Thần thiếp bán nghệ không bán thân."
Lạc Thanh Hàn hỏi lại: "Nàng là nữ nhân của ta, bán hay không bán có gì khác biệt?"
Tiêu Hề Hề nghĩ về điều đó, buông tay xấu hổ nói: "Vậy thần thiếp bán thân không bán nghệ."
Lạc Thanh Hàn không chịu đựng được nữa, giơ tay nhéo khuôn mặt trắng nõn mịn màng của nàng, sau đóo nói.
"Tài nghệ của nàng rất đáng sợ, ta không có phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061647/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.