Chương trước
Chương sau
Lạc Thanh Hàn hỏi: "Người trong Huyền Môn nàng có biết hết không?"

Tiêu Hề Hề tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, vừa ăn vừa nói: "Tổng cộng cũng chỉ có vài người, ta đương nhiên biết mặt hết."

Lạc Thanh Hàn ngạc nhiên: "Huyền Môn chỉ có vài người?"

"Trên núi cũng có rất nhiều loại người, nhưng thật sự bái sư nhập môn cũng chỉ có năm người, ta đứng thứ tư, trên có ba vị sư huynh, phía dưới còn có một tiểu sư đệ."

Lạc Thanh Hàn tâm tình vô cùng phức tạp: "Nghe nàng nói như vậy, ta cảm thấy Huyền Môn thật giống gánh hát rong."

Không có chút cảm giác lớn mạnh hay cao siêu như trong truyền thuyết.



Tiêu Hề Hề tùy ý nói: "Ngài cũng có thể gọi như vậy."

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng Tiếu Nam truyền vào.

"Thiếu gia, người đã bị bắt về."

Lạc Thanh Hàn đứng lên: "Ngừng ăn, cùng ta đi ra ngoài."

"Dạ."

Tiêu Hề Hề ôm theo bọc củ cải, đi theo Thái Tử ra ngoài.

Thiên Sơn cư sĩ bị thị vệ thô bạo ném trên mặt đất.

Trán đập xuống đất, hắn bị đau liền tỉnh lại.

Qua một hồi lâu, Thiên Sơn cư sĩ mới hết hoảng hốt mà tỉnh táo lại.

Hắn thấy bên cạnh Dương huyện lệnh bị trói gô lại, sau đó nhìn những người chung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người vị nam tử lạnh lùng trước mặt.

Nam tử mặc áo rộng màu xanh nhạt, an tĩnh đứng ở hành lang, mặt mày lạnh băng khiến người khác có cảm giác không dám tới gần.

Chỉ liếc mắt một cái, Thiên Sơn cư sĩ liền nhìn ra vị nam tử này chính là người đứng đầu.

Hắn lập tức định thần.

Hắn vào nam ra bắc nhiều năm, đã gặp qua không ít chuyện.

Trong lòng hắn hiểu rõ, thời điểm này cần phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không để tâm trí hoảng loạn.

Thiên Sơn cư sĩ đứng lên, sửa sang lại quần áo, cố bày ra vẻ trấn định tự nhiên, mỉm cười nói.

"Không biết các vị hảo hán đêm khuya thỉnh bần đạo đến là vì chuyện gì?"

Hắn năm nay đã hơn 50 tuổi, dáng người cao gầy, cằm có chỏm râu, mặc một thân đạo bào rộng màu xám, tay cầm cây phất trần, nhìn quả thật có vài phần khí chất tiên phong đạo cốt.

Nhiếp Trường Bình cầm nghich chủy thủ trong tay, cười gian mãnh.

"Ngươi nếu biết bói toán, vậy tính xem vì sao chúng ta đem ngươi trói tới nơi này?"

Vừa rồi Thiên Sơn cư sĩ vì để giữ không khí hòa hoãn, cố ý nói là được người mời đến, hiện tại Nhiếp Trường Bình lại nói là trói hắn tới, đây rõ ràng là một chút mặt mũi cũng không muốn cho hắn.

Thiên Sơn cư sĩ bị nói vậy cũng không giận, như cũ vẫn mỉm cười khiêm tốn như cũ.

"Chư vị hẳn là vì chuyện số lượng lớn trẻ con mất tích mà đến?"

Nhiếp Trường Bình không nói gì, nhìn về phía Thái Tử điện hạ.

Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng: "Chuyện đám trẻ mất tích, Dương huyện lệnh đã nói qua chi chúng ta, ta hiện tại muốn biết, là về chuyện Huyền Môn."

Vẻ tươi cười trên mặt Thiên Sơn cư sĩ bỗng có một chút không tự nhiên.

Hắn không nghĩ tới nhóm người này mất công trói mình mang tới như thế, lại là vì Huyền Môn.

Lạc Thanh Hàn bình đạm hỏi: "Nghe Dương Khai Quang nói, ngươi là người Huyền Môn, việc này là sự thật?"

"Đương nhiên là thật, bần đạo có tài bấm đốt ngón tay, đều là học được từ Huyền Môn."

"Vậy ngươi có biết Huyền Môn môn chủ tên gọi là gì không?"

Thiên Sơn cư sĩ lộ ra vẻ cao thâm khó đoán: "Bần đạo tất nhiên là biết, nhưng Huyền Môn luôn lánh thế sự, môn chủ càng không hay xuất hiện bên ngoài, lão nhân gia luôn dặn dò vãn bối chúng ta, không được đem chuyện của người tiết lộ ra ngoài."

Lạc Thanh Hàn hỏi: "Ngươi không muốn nói? Hay căn bản là không biết?"

"Vị công tử này, bần đạo nói đều là thật, mong rằng công tử không làm khó người khác."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.