Khi ánh mắt lạnh căm căm của Thái Tử chuyển qua, Nhiếp Trường Bình mới hoàn hồn, cuống quít lui về sau, miệng không quên giải thích.
"Thực xin lỗi, ta không cố ý quấy rầy các ngươi, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục nhé!"
Lạc Thanh Hàn lạnh băng nói: "Đứng lại."
Nhiếp Trường Bình không thể không đứng lại, cười lấy lòng: "Điện hạ, ta sai rồi, ta cái gì cũng chưa nhìn, ngài coi như ta chưa từng tới, ta bảo đảm không đem chuyện kia của ngài ra đồn thổi."
Tiêu Hề Hề buông Thái Tử ra, tò mò hỏi: "Chuyện kia là chuyện gì chứ?"
Nhiếp Trường Bình không dám nói rõ, chỉ có thể ám chỉ mơ hồ: "Chính là chuyện đó đó, chúng ta đều hiểu."
Tiêu Hề Hề vẻ mặt mờ mịt: "Ta không hiểu, rốt cuộc là gì chứ? Ngài nói rõ ra đi."
Nhiếp Trường Bình vô cùng bối rối: "Loại chuyện xấu hổ như này sao có thể nói rõ được chứ?"
"Có cái gì là không thể nói rõ chứ?"
"Ai nha, chính là ngươi cùng Thái Tử đã làm loại chuyện này đó."
"Ta cùng Thái Tử vừa rồi là đang thương lượng nuôi..."
"Được rồi." Lạc Thanh Hàn ngắt lời nàng, không cho nàng đem chuyện nuôi heo nói ra.
Hắn thà rằng bị hiểu lầm mình cùng tiểu thái giám làm loạn, còn hơn là bị người khác biết hắn cho phi tần ở Đông Cung nuôi heo.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi: "Nhiếp Trường Bình, ngươi tới làm gì?"
Nhiếp Trường Bình lúc này mới nhớ tới mình có việc muốn tới tìm Thái Tử bàn bạc, nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061518/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.