Nhiếp Trường Bình vẻ mặt ủy khuất: "Ngài không phải cũng không ăn hết sao?"
Lạc Thanh Hàn hỏi lại: "Ngươi có thể so với ta sao?"
Nhiếp Trường Bình giận nhưng không dám nói gì: "Tất, tất nhiên là không thể so."
Bị Thái Tử điện hạ lãnh khốc nhìn chăm chú, Nhiếp Trường Bình chỉ có thể nuốt nước mắt ăn hết màn thầu.
Một đường gió êm sóng lặng.
Mười ngày sau, thuyền buôn đã tới gần bến Tân An ở Kinh Châu.
Đoàn người Lạc Thanh Hàn tới đây thì rời thuyền.
Bến Tân An ở gần huyện Tân An, nơi đây cũng đã bốn tháng không có mưa, nhưng bởi vì gần sông Di Giang, người dân ngày ngày gánh nước từ nơi này trở về, miễn cưỡng mới có thể sống qua ngày.
Bọn họ ở huyện thành Tân An một đêm, ngày kế mua hai chiếc xe ngựa cùng năm con ngựa, dọc theo quan đạo tiến vào quận Kinh Châu.
Theo ước định, bọn họ sẽ gặp mặt ở huyện Cam Cốc.
Huyện Cam Cốc ở trung tâm quận Kinh Châu, nếu nhánh sông được mở thành công, nước sẽ dọc theo nhánh sông chảy xuống, chỗ trũng ở đây sẽ tụ thành ao hồ.
Khi ao hồ thành hình, bọn họ sẽ ở bên hồ cử hành nghi thức cầu mưa.
Lạc Thanh Hàn ngồi ở trong xe ngựa, vén mành lên, nhìn ven đường hoa màu héo rũ, thổ nhưỡng cũng rạn nứt.
Có mấy người nông dân ngồi xổm bên bờ ruộng ôm đầu khóc rống, nghe tiếng kêu vô cùng tuyệt vọng.
Bọn họ càng đi sâu vào Kinh Châu, thấy tình cảnh càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061503/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.