Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Hiện tại không phải lúc nói những lời này, Triệu Hiền, ngươi trước hết đem đám thích khách dẫn đi thẩm vấn, cần phải từ trong miệng bọn họ cạy ra ai đứng sau chuyện này."
Triệu Hiền chắp tay nhận lời, lệnh người đem bốn thích khách kia kéo ra ngoài.
Lạc Thanh Hàn lại phân phó Nhiếp Trường Bình.
"Ngươi dẫn người đi kiểm tra toàn bộ khách điếm từ trong ra ngoài một lần, nhìn xem còn có cá lọt lưới không."
"Rõ."
Nhiếp Trường Bình khập khiễng mà rời đi.
Lạc Thanh Hàn cuối cùng mới nhìn về phía Thiếu phó cùng Thiếu bảo, vẫn bộ dáng lãnh đạm như cũ, nhìn không ra hỉ nộ.
"Đứng lên mà nói đi."
Hai người tạ ơn, sau đó đứng lên.
Lạc Thanh Hàn: "Nhị vị cảm thấy đêm nay việc ta bị ám sát, là do ai làm?"
Hai người không nói được gì.
Kỳ thật bọn họ trong lòng có suy đoán, nhưng không có chứng cứ, bọn họ không dám nói bậy, sợ rước lấy phiền toái không cần thiết.
Lạc Thanh Hàn thấy bọn họ không nói lời nào, cũng không buồn bực, tiếp tục nói.
"Triều đình, trong hoàng cung, thậm dân gian đều có không ít người muốn đoạt mạng ta, thân phận ta, vô luận đặt ở nơi nào, cũng đều là một cái bia sống, cho nên ta mới muốn chia binh làm hai đường, chính là dương đông kích tây. Các ngươi mang theo phần lớn đại đội dọc theo sông Di Giang tiếp tục nam hạ, hấp dẫn sự chú ý của người khác, để cho người khác thấy rằng ta vẫn dựa theo kế hoạch đi như cũ, nhưng thực chất ta cải trang giả dạng lặng lẽ đi thuyền nam hạ, như thế mới có thể tránh cho tình huống đêm nay tái xuất hiện."
Thiếu bảo gấp rút, bất an nói: "Nếu ngài đơn độc hành động bị hành thích thì sao?"
Lạc Thanh Hàn cười một cái, nụ cười có cảm giác lạnh lẽo nói không nên lời.
"Biết việc ta đơn độc hành động cũng chỉ có mấy người như vậy, nếu bị bại lộ, vấn đề tất nhiên từ mấy người kia ra, đến lúc đó tra từng người một, cũng không tin là tra không ra người nào phản bội ta."
Thiếu phó cùng Thiếu bảo rùng mình.
Bọn họ đều không ngốc, Thái Tử đem kế hoạch này nói cho bọn họ, ý rằng bọn họ cũng ở số ít mấy người thân cận bên trong.
Một khi tương lai Thái Tử đơn độc hành động lại lần nữa bị ám sát, bọn họ hai người cũng sẽ bị kiểm tra, nếu tra ra bọn họ có cái gì không thích hợp, bọn họ chắc chắn xong đời rồi.
Hai người cũng không dám nói nữa, cả người đổ mồ hôi.
Lạc Thanh Hàn hỏi: "Nhị vị còn có dị nghị gì nữa không?". truyện tiên hiệp hay
Hai người cùng kêu lên nói: "Thần xin nghe theo Thái Tử điện hạ an bài."
Lạc Thanh Hàn gật gật đầu: "Vậy dựa theo lời ta nói làm đi."
"Thần xin tuân mệnh."
Hai người cáo lui rời đi.
Lúc này đêm đã khuya, nhưng mới vừa trải qua chuyện hành thích, tòa khách điếm tuyệt đại bộ phận người đều không thể chìm vào giấc ngủ.
Lạc Thanh Hàn đang đợi kết quả thẩm tra.
Hắn tạm thời không muốn ngủ, quay đầu lại nhìn Tiêu Hề Hề, lại thấy nữ nhân này đã ở trong ổ chăn ngủ mất rồi.
Nàng tâm như thế nào lại lớn như vậy? Vừa mới thoát khỏi cửa tử, đảo mắt nàng đã ngủ khò khò rồi, một chút cũng không biết sợ hãi.
Lạc Thanh Hàn duỗi tay nhéo xuống khuôn mặt nàng.
Tiêu Hề Hề bị gọi tỉnh.
Nàng mắt nhập nhèm buồn ngủ, mơ hồ nhìn hắn.
"Điện hạ?"
Lạc Thanh Hàn hỏi: "Nàng có thể tính ra đêm nay ai đã sai thích khách ám sát ta không?"
Tiêu Hề Hề ngáp một cái, lười biếng nói:" Không biết ạ."
Lạc Thanh Hàn có điểm thất vọng, đang muốn kết thúc đề tài này, liền nghe thấy nàng nói tiếp.
"Ta vừa rồi nhìn tướng mạo bốn thích khách kia, đại khái suy ra bọn họ xuất thân cùng cảnh ngộ, hẳn là Đại hoàng tử dưỡng tử sĩ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]