Nhiếp Trường Bình cùng tuổi với Thái Tử, cũng là 18 tuổi, hắn mặc một thân áo gấm viên lãnh màu lam đen, mày kiếm mắt sáng, dáng người đĩnh bạt, thoạt nhìn phấn chấn oai hùng, vô cùng tuấn lãng.
Hắn không nghi ngờ gì cũng là một mỹ nam tử khó gặp.
Nhưng khác với vẻ thanh lãnh đạm mạc, khí chất siêu trần thoát tục của Thái Tử, Nhiếp Trường Bình lại có vẻ phóng đãng, giống như con ngựa hoang khó có thể thuần phục, lại có gì đó hoang dã.
Theo cách nói của phụ mẫu, ấy chính là hài tử ngỗ nghịch.
Tiêu Hề Hề buông thùng gỗ, hành lễ.
"Nô tài bái kiến tiểu quận vương."
Nhiếp Trường Bình trong miệng ngậm một nhành cỏ không biết lấy từ đâu, dạo quanh một vòng, tỏ vẻ nghiền ngẫm.
"Ngươi tên là gì? Ta trước kia sao chưa thấy qua ngươi?"
Tiêu Hề Hề không nhanh không chậm mà đáp: "Nô tài tên là Tiêu Tây, mới vừa được điều đến Đông Cung không lâu, ngày thường không hay lộ diện, tiểu quận vương chưa gặp qua nô tài cũng là dễ hiểu."
Nhiếp Trường Bình cúi lại gần, nhìn chằm chằm mặt nàng.
"Ngươi vẻ ngoài còn rất độc đáo."
Tiêu Hề Hề tâm tình phức tạp, ta coi như là ngươi đang khen ta đi.
Nhiếp Trường Bình tựa hồ cảm thấy chỉ là xem còn chưa đủ, còn định duỗi tay sờ một phen.
Kết quả tay còn chưa kịp vươn đi, liền nghe được phía sau truyền đến thanh âm của Thường công công.
"Tiêu Tây, sao ngươi không báo một tiếng đã chạy tới nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061480/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.