Tình huống này kỳ thật có chút xấu hổ.
Tiêu Hề Hề cũng không biết nên trả lời như thế nào cho ổn thoả, nàng quyết định học bộ dáng của Lạc Thanh Hàn, bày ra vẻ lạnh nhạt khiến người khác không muốn động tới, mặt vô biểu tình nói.
"Ta ra hít thở không khí một lát."
Tiết thị thấy nàng không truy cứu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vội nói: "Vậy người cứ tự nhiên, thần mang theo Tiểu Lam trở về phòng, có việc gì người cho gọi một tiếng là được."
Tiêu Hề Hề không nói chuyện, duy trì bộ dáng lãnh đạm như cũ.
*Chị toi học biểu tình của anh Hàn kìa (>w<)
Đến khi Tiết thị mang Tiêu Tri Lam rời đi, Tiêu Hề Hề mới thả lỏng lại.
Nàng xoa nhẹ gương mặt có chút đờ ra, không nghĩ tới giữ diện mạo cao lãnh lại không dễ dàng như vậy, thời gian dài duy trì vẻ vô biểu tình khiến mặt cứng đờ, tư vị thật không dễ chịu.
Nhất thời nàng lại có chút đồng cảm với Thái Tử.
Thái Tử duy trì mãi bộ dáng không cảm xúc, liệu hắn có biến thành mặt than không nhỉ?
Gương mặt đẹp như vậy, biến thành mặt than có chút đáng tiếc.
Sau khi Huyên Hương cư được quét tước sạch sẽ, Tiêu Hề Hề mang theo ba cái tay nải đi vào.
Bởi vì người trong tướng quân phủ đều rất sợ nàng, không ai dám tới gần nàng, dẫn tới toàn bộ Huyên Hương cư ngoại trừ nàng ra, không hề có người khác.
Tiêu Hề Hề đối với điều này gặp nhiều đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061467/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.