Bạch trắc phi đầu tiên nhắc về việc Thái Tử sắp tới phương nam cầu mưa, sau đó nói.
"Ta nghe nói phương nam nhiều chướng khí, còn có rất nhiều sơn phỉ lui tới, độc trùng xà kiến cũng rất nhiều. Ta lo lắng Thái Tử đi đến đó sẽ gặp được nguy hiểm, ta vốn định đi khuyên điện hạ thay đổi chủ ý, nhưng tự thấy lời mình nói cũng vô dụng. Gần đâyThái Tử điện hạ mỗi ngày đều tới Thanh Ca Điện của muội, cho nên ta muốn nhờ muội giúp đỡ, khuyên can khuyên Thái Tử, đừng để điện hạ đi tới nơi nguy hiểm như vậy."
Nàng ta nói một tràng dài, thân hình mảnh mai không thể nào che giấu được vẻ yếu đuối, rồi khuôn mặt nhỏ trắng không nhịn được mà cúi xuống ho khụ vài cái.
Tiêu Hề Hề chân thành mà khuyên nhủ: "Thái Tử đi phương nam có gặp nguy hiểm không muội không biết, nhưng muội biết tỷ cần phải trở về nằm nghỉ ngay mới được."
Bạch trắc phi suy yếu mà cười: "Ta không có việc gì, muội không cần lo lắng cho ta."
Tiêu Hề Hề thần sắc phức tạp nói: "Muội không phải lo lắng cho tỷ, muội lo cho bản thân muội, sợ bị tỷ lây bệnh."
Bạch trắc phi: "..."
"Tỷ tỷ luôn ho khan, sợ là bệnh lao phổi, bệnh này lây lan, nếu tỷ không nghĩ đến mình thì nghĩ cho người khác vậy. Muội nghĩ tỷ vẫn nên về phòng nằm đi, không cần chạy loạn khắp nơi, đây là có trách nhiệm đối với chính tỷ, cũng là trách nhiệm đối với người khác đó."
Đối mặt với Tiêu Hề Hề chân thành khuyên bảo, Bạch trắc phi chỉ cảm thấy ngực có chút uất nghẹn khó chịu, nàng nhịn không được lại ho một tiếng.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng lui xuống, cách xa nàng ta, sử dụng tay áo che lại miệng mũi.
"Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, bệnh đã đến mức này, cũng đừng nhọc lòng vì người khác, nhanh trở về đi."
Thấy nàng bộ dạng e sợ tránh còn không kịp, Bạch trắc phi tức giận đến mức ngực đau lên.
"Ngươi, ngươi nói bậy! Thái y đã sớm đã xem qua, bệnh này không hề truyền nhiễm!"
Tiêu Hề Hề nghe được lời này mới yên lòng.
Nàng lại ngồi quỳ trở về, cười nói: "Vậy sao tỷ không nói sớm, vừa rồi làm muội sợ muốn chết."
Bạch trắc phi ôm ngực, tức giận đến mức rất muốn phất tay áo rời đi.
Nhưng mục đích còn chưa thành, nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
"Ta thật sự không nghĩ tới, Tiêu muội muội lại là người quý trọng mạng sống như vậy."
Tiêu Hề Hề thản nhiên nói: "Trên đời này có ai không như vậy đâu?"
"Đúng vậy, ai cũng biết tính mạng quý giá, vậy mà Thái Tử điện hạ còn muốn mạo hiểm tính mạng, muội làm sủng phi của Thái Tử, chẳng lẽ không khuyên khuyên Thái Tử được sao?"
Bạch trắc phi nói xong lời này, bản năng lại muốn ho hai tiếng, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến những lời vừa rồi của Tiêu lương đệ, nàng lại uất nghẹn mà nhịn trở về.
Tiêu Hề Hề một lần nữa lộ ra biểu tình mờ mịt: "Muội khi nào đã trở thành sủng phi của Thái Tử rồi?"
Nàng đối với Thái Tử mà nói, rõ ràng cũng chỉ là một người bồi ăn bồi uống bồi chuyện bồi hát cùng hắn thôi mà!
Bạch trắc phi cười thấp: "Thái Tử gần đây ngày ngày đều ở nơi này, đủ để có thể thấy được Thái Tử sủng muội bao nhiêu, chuyện này hiện giờ toàn Đông Cung đều đã biết, muội không cần giả ngu giả ngơ đi."
Tiêu Hề Hề thấy nàng chắc chắn như thế, cũng lười đi giải thích, bất đắc dĩ nói.
"Thôi được, tỷ nói cái gì thì chính là cái đó đi."
Bạch trắc phi phát hiện chính mình nói rất nhiều, kết quả đến bây giờ Tiêu lương đệ một câu trả lời thẳng cũng chưa cho nàng.
Nàng âm thầm cảnh giác, nữ nhân này quả nhiên thực giảo hoạt!
Bạch trắc phi quyết định nói thẳng, không cho đối phương cơ hội lảng tránh một lần nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương hỏi.
"An nguy Thái Tử không chỉ liên quan đến nửa đời sau của ta và muội, còn liên quan đến toàn bộ vương triều Đại Thịnh, ta hy vọng muội có thể ra mặt khuyên bảo Thái Tử thay đổi chủ ý, muội hẳn là sẽ không cự tuyệt chứ?"
Theo lý thuyết, khi bị chụp mũ như vậy, Tiêu lương đệ không muốn đáp ứng cũng phải đáp ứng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]