Tiêu Hề Hề thấy Thái Tử không dao động, chỉ có thể kể truyện cười khác.
"Trước có tên ngốc, rất thích nói không biết, vô luận người khác hỏi hắn cái gì hắn đều nói không biết, điện hạ có biết chuyện cười này không?"
Lạc Thanh Hàn: "Nàng có cảm thấy chính mình cũng ngốc hay không?"
Tiêu Hề Hề: "..."
Thái Tử ngươi như thế nào lại không theo kịch bản vậy?
(Đừng lươn với anh:v)
Tiêu Hề Hề không ngừng cố gắng: "Thiếp còn có truyện cười khác..."
Lạc Thanh Hàn ngắt lời nói: "Đủ rồi, ta không muốn nghe truyện cười."
"Người muốn nghe thiếp hát sao?"
Lạc Thanh Hàn nghiêm túc cân nhắc một lát.
Nghe nàng ca hát, với nghe nàng kể truyện cười, hắn quyết đoán lựa chọn đi ngủ.
Hắn đứng dậy đi về phía phòng.
Tiêu Hề Hề ôm váy theo sau: "Điện hạ sao người không nói lời nào? Người thấy bài hát vừa rồi không hay sao? Thiếp có thể đổi bài hát nha, thiếp còn nhiều bài hay nữa đó!"
Nàng chưa kịp hát, Lạc Thanh Hàn đã kịp che miệng nàng lại, lạnh lùng nói.
"An tĩnh, đi ngủ thôi!"
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn mà ngậm miệng.
Lạc Thanh Hàn thu hồi tay.
Lòng bàn tay bị cánh môi nàng chạm qua, đọng lại chút hơi ấm.
Hắn bẻ khớp tay, cởi sưởng y ra, lên giường ngủ.
Tiêu Hề Hề nằm bên cạnh hắn, thở phào một hơi, rốt cuộc có thể ngủ rồi!
Nàng đem chăn kéo lên trên, che khuất cằm, thoả mãn nhắm mắt lại.
Đến lúc nàng sắp ngủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061435/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.