Đông Cung nhiều nữ nhân như vậy, nếu Thái Tử bị Tiêu lương đệ độc chiếm, những nữ nhân khác làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ muốn cho các nàng thủ tiết suốt đời sao?
Triệu mỹ nhân không muốn bị chìm vào quên lãng, chỉ có thể làm đóa hoa cô độc nở rộ rồi lụi tàn, nàng cũng muốn được Thái Tử sủng ái.
Nàng hơi ngẩng đầu, thật cẩn thận hỏi: "Tỷ tỷ cảm thấy muội nên làm như thế nào?"
Lý trắc phi tiến đến bên tai nàng, thấp giọng nói.
Triệu mỹ nhân sau khi nghe xong, trên mặt hiện ra nét do dự.
"Như vậy có thể được sao?"
Lý trắc phi nhếch môi cười khẽ: "Mẹ ruột Thái Tử là người quận Trần Lưu, muội vừa lúc cũng là người ở đó, đây chính là ông trời ban cho muội cơ hội tốt, nhất định có thể thành."
Triệu mỹ nhân gật gật đầu: "Muội sẽ thử xem."
Lý trắc phi nắm chặt tay nàng: "Không thể chỉ là thử xem, muội cần phải toàn lực ứng phó, nếu lần này muội không thể thành công, Tiêu lương đệ khẳng định sẽ nắm lấy cơ hội đem muội giẫm đạp, tương lai chờ đợi muội, chỉ có thể là chết già nơi lãnh cung."
Triệu mỹ nhân cơ thể hơi run lên.
Nàng mím môi, ngữ khí trở nên quyết liệt.
"Muội hiểu rồi."
Lý trắc phi lại hào phóng mà tặng nàng thêm vài thứ, lúc này mới ôn nhu nói: "Muội muội, muội trở về chuẩn bị ổn thoả, ta chờ tin tốt từ muội."
Triệu mỹ nhân tâm sự nặng nề mà rời khỏi Kim Phong điện.
Lý trắc phi dựa nghiêng người trên giường nệm, cúi đầu nhìn móng tay đỏ tươi của mình, không nhìn lên mà phân phó nói.
"Thái Vân, ngươi cho người đi theo dõi Triệu mỹ nhân, chỉ cần phát hiện nàng ta có động tĩnh, lập tức tới nói cho ta biết."
"Dạ."
...
Hôm nay lâm triều, văn võ bá quan thương nghị chuyện hạn hán ở phương nam.
Không ít người đều muốn xuất tiền ra cứu tế.
Đám người ở Hộ Bộ la khóc inh ỏi nói quốc khố không còn tiền, một hai bắt bọn họ chi tiền ra, khác gì bảo bọn họ đâm đầu tự vẫn.
Trên triều đình ồn ào một phen.
Hoàng đế đau đầu không thôi.
Lúc này Lạc Thanh Hàn đứng dậy, đưa ra một kiến nghị.
"Nhi thần kiến nghị mở nhánh sông từ trung lưu và hạ lưu sông Dặc Giang, đem nước sông dẫn vào trong quận Kinh Châu, có nước sông, bá tánh có thể sống qua nạn hạn hán"
Lời này vừa nói ra, lập tức liền bị Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần châm chọc.
"Thái Tử nói thì nhẹ nhàng, đệ cho rằng mở nhánh sông như con nít chơi đồ hàng sao? Đệ có biết muốn đào ra một nhánh sông phải tốn bao nhiêu nhân lực vật tư cùng thời gian không? Chờ đệ đào thêm nhánh sông, chỉ sợ bá tánh phương nam đều đã chết khát!"
Lạc Thanh Hàn lý giải mạch lạc: "Đệ đã tra qua, sông Dặc Giang gần Kinh Châu, ở giữa vừa hay có một khe suối tự nhiên. Chúng ta chỉ cần cho người từ hạ lưu sông Dặc Giang đào ra một cái cửa khẩu, nghĩ cách đem nước sông dẫn vào khe suối, nước sông có thể xuôi dòng mà xuống, tiến vào trong quận, không cần tiêu phí nhiều nhân lực cùng thời gian là có thể dẫn được một nhánh sông vào Kinh Châu."
Lạc Dạ Thần không nghĩ tới còn có thể làm như vậy, muốn phản bác rồi lại không tìm được cớ, cuối cùng chỉ có thể thở phì phì mà quay đầu đi, không nhìn vào Thái Tử.
Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên lúc này thong thả ung dung mà mở miệng, hắn ngữ khí so với đại ca bình thản hơn nhiều.
"Chủ ý này của Thái Tử thật ra không tồi, nhưng cho dù có thể thành công, nhiều nhất cũng chỉ có thể cứu dân chúng ở Kinh Châu, những địa phương khác bá tánh vẫn phải chịu cảnh khô hạn, nạn hạn hán vẫn là không thể giải quyết toàn bộ."
Lạc Thanh Hàn nói: "Có thể cứu được một nơi còn hơn là không làm gì."
Lạc Vân Hiên cười thấp: "Thái Tử nói cũng có vài phần đạo lý."
Hoàng đế cân nhắc đi cân nhắc lại, cuối cùng vẫn quyết định tiếp thu kiến nghị của Thái Tử.
Thái Tử nói như vậy là có thể cứu được một nơi, những địa phương còn lại xem ra phải tìm biện pháp khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]