Bảo Cầm trong lòng thầm kêu không ổn rồi. Những lời vừa rồi chủ tử với nàng nói chắc hẳn đã bị Thái Tử nghe được. Thái Tử có vì vậy mà đối với chủ tử nhà nàng có chút ghét bỏ không?
Nói đi cũng nói lại, Thái Tử cũng thật là, mỗi lần tới Thanh Ca Điện đều lặng yên không một tiếng động, hơn nữa mỗi lần đều có thể vừa vặn trúng thời khắc mấu chốt nhất mà tiến vào, nếu còn tiếp tục như vậy, nàng về sau cũng không dám cùng chủ tử nói chuyện nữa.
Tiêu Hề Hề cười cười vẻ thẹn thùng: "Thiếp gả đến Đông Cung, tất nhiên là bởi vì ngưỡng mộ Thái tử điện hạ oai phong lẫm liệt, tài hoa hơn người, ăn no mặc ấm chỉ là thuận thế mà thôi."
Lạc Thanh Hàn phất tay, lệnh những người khác trong phòng toàn bộ lui ra.
Hắn vén vạt áo lên, ngồi xuống đệm mềm.
Tiêu Hề Hề rót trà cho hắn.
"Điện hạ hôm nay thoạt nhìn tâm tình không tồi."
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói: "Cũng không tệ lắm."
Hắn âm thầm đánh giá nữ nhân trước mặt, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, vô cùng tươi tỉnh.
"Nàng cũng thoạt nhìn hồi phục rất tốt."
Tiêu Hề Hề lập tức lấy ra khăn lụa che miệng ho nhẹ hai tiếng, làm bộ dạng yếu ớt nói: "Thiếp nhìn bề ngoài đã đỡ hơn, nhưng kỳ thật vẫn còn rất yếu, vẫn cần thời gian dài tĩnh dưỡng."
Lạc Thanh Hàn hiện tại đã thấy rõ bản chất lười biếng của nữ nhân này, đối với bộ dáng diễn kịch của nàng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061352/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.