Sống trong hậu cung, người có con với không có con đãi ngộ khác nhau như trời với đất.
Chưa nói đến việc sinh ra hoàng tử, dù chỉ là sinh ra công chúa, cũng so với phi tần không có con địa vị cao hơn rất nhiều.
Ân sủng là thứ mà các phi tần tranh đoạt, song có một đứa con mới là thứ đảm bảo cuộc sống bình an cho các nàng sau này.
Ninh phi hiện giờ đã hơn ba mươi tuổi, so với những phi tần trẻ trung mới vừa vào cung, nàng đã được coi như là tuổi già sắc suy, hoàng đế mấy năm nay rất ít ở lại cung của nàng qua đêm.
Nhưng dù vậy, người khác cũng không dám coi khinh nàng, nên đồ dùng của nàng phân nửa không thể lơ là, ở trong cung hằng ngày cũng rất dễ chịu, ngay cả Hoàng Hậu cũng phải cho nàng vài phần mặt mũi.
Hết thảy đều bởi vì nàng là mẫu thân của Tứ hoàng tử.
Ninh phi được Hoàng Hậu triệu kiến, không hề nghĩ nhiều. Sau khi trang điểm sau, nàng liền ngồi kiệu liễn đi tới Tiêu Phòng Điện.
Cung nữ cẩn thận đỡ Ninh phi bước xuống đất.
Ninh phi nhìn đại môn Tiêu Phòng Điện uy nghi trước mặt, khẽ chậc một tiếng, trong lòng có chút khinh thường, còn có chút ghen ghét.
Tần hoàng hậu thân là chủ lục cung, nhìn uy phong vô hạn, mỗi người đều tỏ vẻ nịnh bợ nàng, nhưng thực chất trong lòng đều rõ, Tần hoàng hậu kỳ thật chính là gà mái không đẻ được trứng, nhiều năm như vậy, ngoại trừ thời trẻ từng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061348/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.