Trần lương viện tay nâng túi thơm, tựa như đang nâng niu cả tấm lòng mình.
Thâm tình như vậy, cùng với dáng người nhỏ bé như cánh hoa lê dính hạt mưa kia, chỉ cần là nam nhân bình thường đều sẽ mềm lòng.
Đáng tiếc, Lạc Thanh Hàn không phải là một nam nhân bình thường.
Hắn chính là cái móng heo.
"Ta nhớ ngươi tên là Trần Lan Tâm, huệ chất lan tâm, tên này quả thực rất hay, chỉ tiếc ngươi không xứng với nó."
Thanh âm lãnh đạm, không mang theo một tia cảm tình, trong chốc lát như đẩy Trần lương viện rơi xuống hố sâu.
Nàng ta không nghĩ tới lời trong lòng mình nói ra, lại thành kết quả như vậy.
Sắc mặt dần trở nên trắng bệch như tờ giấy, ngón tay nắm chặt túi thơm để không còn run rẩy.
Nàng ta còn định nói thêm vài lời, đáng tiếc Lạc Thanh Hàn không cho nàng ta cơ hội, khoát tay, trực tiếp sai người đem nàng ta kéo ra ngoài.
Không có Trần lương viện, trong phòng lập tức rơi vào yên tĩnh.
Bảo Cầm cùng Thường công công đều cúi đầu xuống, không dám hé răng, sợ chọc giận thái tử sẽ bị liên luỵ.
Lạc Thanh Hàn nhìn về phía Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề cảm giác hắn tâm tình không tốt lắm, nàng không biết nên hỏi han người khác như nào, chỉ có thể khô khan hỏi một câu.
"Điện hạ ăn chưa?"
Lạc Thanh Hàn: "Chưa."
"Thiếp cũng chưa ăn, thiếp vẫn đang đợi người đó."
Không biết vì sao, khi Lạc Thanh Hàn nghe được lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061341/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.