Suy tính trong lòng khiến Trần lương viện thêm phấn khích, song lại nghe đồ tiện nhân Tiêu lương đệ kia nói.
"Vẫn là thôi đi, thái y nói ta cần phải tĩnh dưỡng, xung quanh nên yên tĩnh thì tốt hơn."
Kế hoạch suy tính trong chốc lát đã đổ bể.
Nàng ta thiếu chút nữa không thể giữ được dáng vẻ cười đoan trang, cũng may kịp giữ lại chút lý trí, mới không để lộ ra nét biến sắc.
Nàng khô khốc mà cười gằn: "Ra là vậy, là muội muội đường đột, hy vọng tỷ tỷ không lấy làm phiền lòng."
Tiêu Hề Hề cũng thuận theo cười một cái.
Sau đó cả hai người đều im lặng.
Không khí rơi vào một khoảng lặng ngượng ngùng.
Các nàng vốn dĩ không thân, hiện tại lại đột ngột ngồi cùng nhau, ngoài vài câu hàn huyên đơn giản, căn bản không còn lời nào để nói.
Thật nhàm chán.
Tiêu Hề Hề ngáp một cái, mí mắt không tự chủ mà hạ xuống, thân thể dường như không xương cốt, bắt đầu ngả về bên cạnh.
Nàng buồn ngủ rồi.
Bảo Cầm nhanh nhẹn đặt hai cái đệm mềm sau lưng nàng, cho nàng dựa vào thoải mái một chút.
Theo lý thì Trần lương viện lúc này hẳn phải thức thời mà đứng dậy cáo từ.
Nhưng nàng lại không cam lòng tay trắng như vậy mà rời đi.
Nàng bỗng nhiên khịt khịt mũi, hỏi: "Ta như ngửi thấy mùi canh gà, tỷ hầm canh gà sao?"
Tiêu Hề Hề hiện tại nửa mơ nửa tỉnh, đầu óc không rõ ràng, mơ hồ trả lời.
"Đúng vậy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061335/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.