Khóe miệng Lạc Thanh Hàn thoáng trùng xuống.
Hắn sớm nên biết, mẫu hậu căn bản không quan tâm hắn trúng độc hay không, cũng không để ý đến tình trạng của hắn.
Thứ mà người để ý, chỉ có ngôi vị Thái Tử này mà thôi.
Lạc Thanh Hàn rũ mắt xuống, giấu đi cảm xúc biến động nơi đáy mắt, kính cẩn đáp lời: "Nhi thần đã phái người đi tra, sẽ mau có kết quả."
Tần hoàng hậu lạnh nhạt nhìn hắn: "Ngày mai có kết quả?"
"Có thể."
"Con là người bổn cung một tay nuôi lớn, trên người con dành cho không ít tâm huyết, trong lòng con cũng rõ, đừng làm ta thất vọng, biết không?"
"Nhi thần biết."
"Lui ra đi."
"Mẫu hậu nghỉ ngơi, nhi thần cáo lui."
Mẫu tử đối thoại như vậy kết thúc.
Toàn bộ cuộc nói chuyện một câu hàn huyên bình thường đều không có, chỉ độc lãnh băng, làm người khác cảm giác không thật, chỉ như hai hình nhân vô hồn mà thôi.
Ra khỏi Tiêu Phòng Điện, Lạc Thanh Hàn chậm rãi thở dài một hơi, tựa như muốn trút hết thứ không khí lạnh lẽo mình vừa trải qua.
Hắn trở lại Đông Cung, cho người đem tâm phúc toàn bộ gọi tới.
Thường công công nhỏ giọng nhắc nhở: "Điện hạ, người còn chưa dùng cơm trưa, người muốn dùng bữa trước không?"
"Không cần, ta không đói bụng."
Ngôi vị Thái Tử nhìn như vinh quang tột đỉnh, kỳ thực chỉ có nguy hiểm trập trùng.
Hắn làm trữ quân, đáng lẽ nên bộc lộ tài năng để nhiều người tin tưởng, nhưng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-luc-nao-cung-muon-duoc-luoi-bieng/3061327/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.