“Vạn tiểu Phi, đứng lại!”
Vừa tan học, Vạn Quý Phinghĩ mình đã rất nhanh chân trốn thoát rồi, đáng tiếc vẫn là bị phát hiện. Quáthần kỳ đi, cô rõ ràng ngồi ở phía sau, Mẫn đại nhân là như thế nào biết đượccô đã trở về và đi học chứ?
Thiệu Mẫn đẩy đám ngườingăn trở đường đi ra, vài bước liền nhảy vọt tới trước mắt, mắt lé trừng cô:“Trở về cũng không lên tiếng?”
“Hì hì, đã đi học đấythôi.” Cô ngượng ngùng nở nụ cười hai tiếng. Buổi sáng tỉnh lại không phát sốtlại, sinh lực cũng khôi phục, mà tên kia sớm không thấy tung tích, trên bàn lưutrữ ba tờ tiền mặt màu hồng, cô thấy sát nút thời gian sắp vào học, vì thế liềnchạy như bay gấp rút trở về. Tuy rằng muộn, bất quá so với không tới thì tốthơn rất nhiều.
“Nói đi, tối hôm quachuyện là thế nào?” Thiệu Mẫn sóng vai cùng cô mà đi, tựa hồ cũng không tính dễdàng buông tha cho cô như vậy.
Vạn Quý Phi thu hồi tươicười, thản nhiên nói: “Không như thế nào cả.” Tỉnh lại một khắc phát hiện chínhmình ngủ trên giường, rốt cuộc có cùng hắn đồng giường hay không, suy nghĩ vềchuyện này làm cho cô rất buồn bực. Nhưng chuyện này cũng không thể nói!
“Cậu không phải gọi điệntới sao? Mình lúc ấy ở bệnh viện truyền dịch mà.”
Thiệu Mẫn dừng cước bộlại “Cậu biết mình không phải hỏi chuyện này mà!”
“Vậy cậu muốn biết cáigì?” Cô chớp chớp mắt to.
“Vạn tiểu Phi, đừng cùnglão nương giả bộ ngây ngô! Nói với mình anh trai gửi đồ, kỳ thật là cái namnhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-gia-lam/2458321/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.