Chương trước
Chương sau
“Vạn tiểu Phi, đứng lại!”

Vừa tan học, Vạn Quý Phinghĩ mình đã rất nhanh chân trốn thoát rồi, đáng tiếc vẫn là bị phát hiện. Quáthần kỳ đi, cô rõ ràng ngồi ở phía sau, Mẫn đại nhân là như thế nào biết đượccô đã trở về và đi học chứ?

Thiệu Mẫn đẩy đám ngườingăn trở đường đi ra, vài bước liền nhảy vọt tới trước mắt, mắt lé trừng cô:“Trở về cũng không lên tiếng?”

“Hì hì, đã đi học đấythôi.” Cô ngượng ngùng nở nụ cười hai tiếng. Buổi sáng tỉnh lại không phát sốtlại, sinh lực cũng khôi phục, mà tên kia sớm không thấy tung tích, trên bàn lưutrữ ba tờ tiền mặt màu hồng, cô thấy sát nút thời gian sắp vào học, vì thế liềnchạy như bay gấp rút trở về. Tuy rằng muộn, bất quá so với không tới thì tốthơn rất nhiều.

“Nói đi, tối hôm quachuyện là thế nào?” Thiệu Mẫn sóng vai cùng cô mà đi, tựa hồ cũng không tính dễdàng buông tha cho cô như vậy.

Vạn Quý Phi thu hồi tươicười, thản nhiên nói: “Không như thế nào cả.” Tỉnh lại một khắc phát hiện chínhmình ngủ trên giường, rốt cuộc có cùng hắn đồng giường hay không, suy nghĩ vềchuyện này làm cho cô rất buồn bực. Nhưng chuyện này cũng không thể nói!

“Cậu không phải gọi điệntới sao? Mình lúc ấy ở bệnh viện truyền dịch mà.”

Thiệu Mẫn dừng cước bộlại “Cậu biết mình không phải hỏi chuyện này mà!”

“Vậy cậu muốn biết cáigì?” Cô chớp chớp mắt to.

“Vạn tiểu Phi, đừng cùnglão nương giả bộ ngây ngô! Nói với mình anh trai gửi đồ, kỳ thật là cái namnhân họ Hoắc kia, đúng không?” Hai chữ cuối cùng, cơ hồ là rống to.

Vạn Quý Phi lấy tay bịthai tai, biết khó thoát khỏi một trận tra khảo thẩm vấn, đành phải đem chi tiếtmọi chuyện tối hôm qua một lần nói hết. Sau khi nói xong, cô than thở: “Gần đâynhất định là thiếu rèn luyện, chẳng qua là bật điều hòa một đêm, liền sinh bệnh.”

“Chậm đã! Ở nơi nào bậtđiều hòa một đêm?”

“Không phải là ở kháchsạn…” Nói lỡ miệng, cô lập tức dừng lại!

“Vạn tiểu Phi… Còn cóchuyện gì gạt tớ?” Thiệu Mẫn nheo lại mắt chất vấn.

Vạn Quý Phi hạ bả vai,không đánh mà tự khai, bất đắc dĩ lại đem chuyện xảy ra lúc uống say toàn bộthành thật khai báo ra.

“Cho nên, cậu cư nhiên đểcho họ Hoắc lấy danh nghĩa anh trai mời cậu cùng sư huynh đi ăn cơm?”

“Ân.” Cô lóe ngập nướcmắt to gật đầu.

“Còn ăn bữa cơm đắt tiềnnhư vậy?”

“Ân.” Lại gật đầu.

“Trư!” Thiệu Mẫn gõ cáiđầu Vạn Quý Phi một cái thật mạnh. ”Cậu đã không để ý đi quản cái tên họ Hoắckia có cái rắp tâm gì, thế nhưng sư huynh ăn qua bữa cơm một mất một còn kia,hắn sẽ nghĩ như thế nào? Hắn có thể cảm thấy nhà cậu rất à bản thân khôngthể với tới hay không?”



“Sẽ như vậy sao?” Vạn QuýPhi xoa xoa đầu đang phát đau, vẻ mặt đau khổ. Khả năng này thế nhưng cô cũngchưa từng nghĩ tới.

“Ngu ngốc! Tớ cảm thấycái tên họ Hoắc kia đối với cậu động cơ bất lương!”

“Nào có!”

“Chậc chậc, không tin thìthôi.” Thiệu Mẫn phất nhẹ ống tay áo, đối với tên trì độn này quả thực vô lực.

“Ai, những chuyện này đótớ không cần bận tâm suy nghĩ. Dù sao, hiện tại cần làm là chuyên tâm họctập.”

“Ngay cả Tiếu sư huynhkia cũng không suy nghĩ?”

“Người ta đều nói là hiểulầm rồi còn gì.” Hết hy vọng. Nghĩ vậy, ngực không biết tại sao lại dâng lênmột trận phiền muộn.

“Nói không chừng có ẩntình gì khác.” Khó thấy bộ dáng mặc kệ của cô như thế này nha.

“Quên đi.” Vạn Quý Phidang rộng hai tay ra, nhìn lên bầu trời xa xăm hít một hơi thật sâu.”Mình phảicố gắng học tập! Cố gắng cố gắng!”

“Kẻ điên!” Thiệu Mẫn đảocặp mắt trắng dã “Đúng rồi, buổi sáng lớp trưởng có thông báo nói trường họcchuẩn bị chọn lựa ra sinh viên trao đổi với trường đại học Đài Loan X, năm nayrốt cục đến khóa của chúng ta, cậu có phải muốn xin hay không?”

“Thông báo rồi sao? Buổitối mình thương lượng cùng người nhà một chút.” Anh trai trước kia có thể đi,cô cũng hy vọng có thể đi.

“Thật là một đứa trẻ hạnhphúc, người nhà của tớ khẳng định là sẽ không cho, hơn nữa toàn trường chỉtuyển 6 người, không dễ dàng a. Nỗ lực lên!” Thiệu Mẫn vỗ vỗ bả vai của cô, cólẽ hiện tại giai đoạn của cô xác thực không thích hợp nói chuyện yêu đương.

Ăn qua cơm chiều sau đógọi điện thoại về nhà, nói đến việc này mọi người trong nhà nhất trí thông qua,bà nội muốn cô ngày mai liền nhanh chóng báodanh, tranh thủ sớm. Lòng vòng một hồi, sau khi gác máy ngoài ý muốn nhìn thấycó tin nhắn, mở ra thì ra là của Tiếu Hà gửi.

“Bệnh của em đã đỡ hơnchưa?”

Không thể tưởng được sưhuynh còn nhớ thương. Cô hồi âm: “Không có việc gì.”

Lát sau hắn lại gửi đếnmột tin: “Đêm mai xã đoàn có hoạt động, em tới không?”

Muốn đi, lại không nghĩđi. Vạn Quý Phi do dự một chút, cuối cùng uyển chuyển cự tuyệt: “Có giờ học môntự chọn vào đêm mai eh.”

“Vậy rất đáng tiếc.”

Hắn nói câu này sau, VạnQuý Phi liền không trả lời. Nói không rõ vì cái nguyên nhân gì, thích hắn, cáchxa vụng trộm quan sát hắn, cái loại cảm giác này rất mỹ diệu; thời điểm hắn ámchỉ đối với cô không có ý tứ, cô cũng cảm thấy có chút mất mát; nhưng là hiệntại hắn chủ động liên hệ với cô, cảm giác vui mừng nhảy nhót cũng đã không cònnữa.

Rốt cuộc là sai chỗ nàorồi? Cô nhức đầu, không nghĩ nữa.

Xem bài vở, đọc sách,buổi tối thực dễ dàng trôi qua. Đến mười giờ, ký túc xá chậm rãi an tĩnh lại,điện thoại của cô đột nhiên réo vang. Vạn Quý Phi nhìn màn hình, vội vàng chạyđến ban công ký túc xá, ấn phím trò chuyện không chút khách khí nói: “Đại ca,đều là lúc nào rồi a? Tôi muốn đi ngủ!”

“Vạn Quý Phi” Hoắc DuẫnĐình lấy âm điệu cực mềm nhẹ kêu cô “Tôi vừa xong việc, mệt mỏi quá.”

“Di? Mới tan tầm?” Khôngthể nào?

“Ân.” Hắn mệt mỏi thở dài“Tối hôm qua cơ hồ không ngủ.”

A? Vạn Quý Phi nhất thờinghẹn, hắn quả thật chiếu cố cô cả đêm. ”Cái kia, đi ngủ sớm một chút đi.”

“Cô đi xuống dưới đâyđi.”

囧!”Anh như thế nào lại đến nữa?”

“Tôi muốn gặp cô.”

Lời này như nói mê, mộtnửa mang theo cảm xúc dồn nét, nghe được cô cả người run lên.”Anh… anh… Tôi mớikhông muốn gặp anh!”

“Vạn Quý Phi, cô nàngtiểu quỷ vong ân phụ nghĩa này, tối hôm qua là ai chiếu cố cô hả? Là ai từ nửađêm đến sáng sớm đem thắt lưng của tôi đá đến bầm tím? Tôi hiện tại thầm nghĩtìm cô giải sầu, cô lại không muốn?”

Giải sầu? Vạn Quý Phi cáinày càng 囧. Cô có phải hay không hiểu lầm cái gì?



“Nhanh chút xuống dưới!”

Hắn sau khi nói xong liềntreo máy, Vạn Quý Phi nhìn màn hình di động màu đen, dở khóc dở cười.

‘Đát đát đát’ tiếng bướcchân đi xuống lầu, lần này nơi hắn dừng xe có chút xa. Cô thở phì phò chạy tới,nhìn thấy hắn liền kêu: “Hoắc Duẫn Đình, tôi cũng không phải con chó nhỏ mà anhdưỡng, dựa vào cái gì anh muốn gặp tôi thì tôi sẽ liền xuất hiện!”

“Bởi vì tôi cao hứng, tôithích, còn có cô nợ tôi!” Hắn vỗ vỗ đầu cô.

Đây là cái chuyện ma quỷgì? Trong lòng Vạn Quý Phi nghiêm trọng khinh bỉ hắn!

“Đến, kêu hai tiếng.”

“A?”

Hắn vỗ vỗ vai của cô:“Vừa rồi cô không phải nói chính mình là con chó nhỏ sao? Ngoan, tới đây kêuhai tiếng nghe một chút.”

Vạn Quý Phi mắt trợntrừng bộ mặt của hắn mang tươi cười, cực kỳ tức giận giàn giụa kêu hai tiếng.

“Ha ha ha!” Cúi đầu khôngchút kiềm nén tiếng cười rộ từ trong cổ họng của hắn tràn ra, Hoắc Duẫn Đìnhche cái trán, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

“Thật cao hứng, lấy lònganh.” Vạn Quý Phi cũng lười tức giận, người này chính là muốn tìm người làm tròcười, cô liền thỏa mãn cho hắn đi.

Qua hơn nữa ngày, hắn mớingừng cười, phiền muộn trong công việc đã muốn trở thành hư không. Hắn tự nhiênđáp trên bả vai của cô, nhỏ giọng nói: “Đi theo giúp tôi một chút.”

“Đi cái gì mà đi? Ký túcxá phải đóng cửa.”

“Còn hơn nửa giờ khôngphải sao?”

Thế nhưng ngay cả thờigian ký túc xá trong trường cô đóng cửa cũng đều biết, khá lắm! Vạn Quý Phi cựckỳ không tình nguyện cọ a cọ, chậm rãi đi đến công viên cách đó không xa.

Giữa tháng tư đã mơ hồngửi được hơi thở mùa hè, trong góc âm u truyền đến từng trận ếch kêu, vì banđêm trời tối đen tăng thêm vài phần náo nhiệt. Gió lạnh phơ phất, Vạn Quý Phichà chà xát xát hai cánh tay, thình lình có cái áo khoác rơi xuống, ném ở trênvai của cô.

“Mặc, tôi cũng không mongcô lại bị cảm lạnh.”

Vạn Quý Phi nhếch miệng,cũng không cự tuyệt. Đi đến công viên, cô đặt mông ngồi xuống ở trên tảng đá.

“Nói đi, anh lại gặp đượccái chuyện gì phiền lòng?”

Kỳ thật chính là tùy tiệnhỏi thôi, ai ngờ hắn sau khi nhìn cô một cái, thế nhưng thẳng thắn nói: “Tôiđêm nay thiếu chút nữa bị một nữ nhân cường hôn.”

“Ôi?” Có chuyện kinh bạonhư vậy?

“Ai?”

“Một vị khách hàng nữ, côta ham muốn sắc đẹp của tôi đã lâu.”

Dường như lại trở thànhngười không đứng đắn lúc trước! Vạn Quý Phi lườm hắn một cái* “Có nữ nhân coi trọng anh là chuyện tốt.”

*Bạch liễu tha nhấtnhãn: 白了他一眼

“Nhưng là cô ta vừa béolại xấu.” Hắn ngồi xuống ở bên người cô, ngữ khí mang theo tiếc nuối nói:“Không bằng một phần mười của cô.”

“Biết tôi bộ dạng ngonmiệng đi? Hừ!”

“Đúng, tôi hiện tại mớiphát hiện, cô kỳ thật rất xinh đẹp.” Hắn tay nâng lấy cằm của cô, trái phảinhìn nhìn “Làm cho người ta có xúc động muốn hôn môi.”

Nói xong, hắn cúi đầuxuống. Vạn Quý Phi cho dù dùng hai tay đập về phía khuôn mặt của hắn, nghiêmtúc cảnh cáo: “Đừng vọng tưởng nhúng chàm cô gái thanh xuân xinh đẹp!”

Hắn ‘Phốc’ một tiếngbuông tay ra, lại bật cười. Thực bị cô đả bại, cô rốt cuộc thiếu mấy sợi dây?

Không khí tĩnh lặng vàigiây, hắn nhìn phía chân trời sâu thẳm không thấy điểm cuối, đột nhiên mởmiệng: “Vạn Quý Phi, làm bạn gái tôi đi.”



Hắn thành tâm thành ý,khiến cô nhảy dựng lên cao giọng kêu: “Ôi! Chuyện đùa này một chút cũng khôngbuồn cười!”

“Tôi là thật sự nghiêmtúc.”

“Mới không cần!” Cô cũngkhông phải tự ngược cuồng, ai muốn cả ngày bị hắn khi dễ!

“Vì sao?” Hắn nghiêng đầunhìn cô, trong mắt lóe ra quang mang nóng rực.

Vạn Quý Phi dời tầm mắt,lưng xoay đi lắp bắp nói: “Không… Không cần chính là không cần, tôi lạikhông thích anh!”

Những lời này thực đảthương người. Hoắc Duẫn Đình khép chặt đôi mắt, rất nhanh lại thoải mái cười:“Cần phải trực tiếp như vậy hay không?”

“Thối!” Cô mắng mộttiếng, dưới chân nhẹ nhàng đá qua.

“Cô vô tình cự tuyệt tôi,tôi nơi này đau quá nga.” Hắn ôm ngực làm bộ dạng đau khổ.

“Anh cứ giả bộ đi!” Chỉbiết người này hay nói giỡn, không có chút đứng đắn! Vạn Quý Phi âm thầm hítsâu một hơi, thời điểm vừa rồi hắn nói lời kia, trái tim của cô ‘bình bịch bìnhbịch’ nhảy nhót kinh hoàng không thôi, thiếu chút nữa liền nhảy bung ra. Hắn cóphải động kinh hay không? Thế nhưng muốn cô làm bạn gái hắn.

“Ai, thương tâm, tôi tốihôm nay khẳng định ngủ không được.”

Vạn Quý Phi trầm mặt,không nói.

“Thứ bảy có rảnh không?”Hắn đột nhiên nói sang chuyện khác.

“Làm sao?”

“Giúp tôi chụp ảnh.”

Vạn Quý Phi lặng im. Đimột vòng lớn như vậy, mục đích của hắn là muốn làm cho cô đi chụp ảnh, đúngkhông? Nói cái gì làm bạn gái, kỳ thật là muốn làm cho cô cảm thấy áy náy đi?Thật là kẻ gian xảo mà!

“Tôi đến lúc đó tới đóncô, như thế nào?”

“Anh đều đã quyết địnhhết, còn hỏi tôi?” Vạn Quý Phi biết miệng, cảm giác bị người sắp đặt bố tríthật chẳng dễ chịu tý nào.

Hắn lôi kéo cánh tay củacô, để cho cô nhìn thẳng mình “Đừng như vậy, tôi không thích nhất chính làchuyện phải bắt buộc người ta.”

“Hoắc Duẫn Đình! Tôi thậtmuốn cắn chết anh!” Cũng chỉ biết hắn sẽ nói mát.

Hắn buông tay, trên mặtchợt lóe tia cười khổ. ”Cắn đi, vô cùng hoan nghênh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.