Chương trước
Chương sau
“Đêm nay nhiệt độ có thểsẽ rất thấp, nhớ rõ mang theo áo khoác rồi hãy đi học.”

“Bữa tối đừng ăn đồ lặtvặt linh tinh, phải ăn cơm.”

“Chờ điện thoại của anh!”

“Không được tắt máy!”

Cái gì với cái gì thếnày, thế nhưng bắt đầu kiềm chế cô? Vạn Quý Phi đem tin nhắn này xóa bỏ, lạitắt di động. Cô còn chưa thừa nhận, hắn liền đem chính mình lên vị trí phùchính!

Không trả lời tin nhắn,không tiếp điện thoại, Vạn Quý Phi lúc này quyết tâm đấu tranh đến cùng.

Buổi tối sau khi kết thúckhóa môn học tự chọn, Vạn Quý Phi cùng Thiệu Mẫn đi bộ về ký túc xá. Thiệu Mẫnđột nhiên hỏi. ”Này, cậu cùng họ Hoắc tốt hơn rồi sao?”

“Thế nào… Mới không có.”Vạn Quý Phi đỏ mặt phủ định.

“Ai, xem ra Tiếu sư huynhthật sự là không thể đạt thành nguyện vọng rồi.”

“Ách? Ân…” Câu này thếnhưng thật ra thừa nhận có vẻ sảng khoái. Tuy rằng Tiếu Hà bây giờ còn thườngxuyên gửi tin nhắn đến, nhưng lòng của cô căn bản không ở trên người hắn.

“Tiếu sư huynh thật đángthương, tớ nghe tiểu Hắc nói, hắn gần đây thực tiều tụy, công tác không thuậnlợi, tình lộ cũng không thông.”

“…” Không biết nói cái gìthì tốt.

“Giống hắn người vĩ đạinhư vậy, thế nhưng đồng thời gặp được hai chuyện lớn suy sụp.”

“… Không liên quan đếnchuyện của tớ.” Vạn Quý Phi nhỏ giọng phản bác.

“Còn nói? Thay lòng đổidạ!” Thiệu Mẫn khinh thường đảo mắt nhìn cô liếc mắt một cái.

“Người ta đứng ở dưới lầuký túc xá vài buổi tối, cậu ngay cả gặp mặt một lần cũng không chịu. Vạn tiểuPhi, cậu không phát hiện chính mình rất vô tình vô nghĩa?”

“Tớ…” Đối với Tiếu Hà, côlà thật cố ý tránh mặt đi, cho dù hắn nói chính là muốn gặp mặt xin lỗi chuyệnsáng hôm đó. Hiện tại ngẫm lại, cô thật sự rất tuyệt tình thì phải?

“Vạn tiểu Phi, gần đây cóđể ý qua diễn đàn trường học không?”

Như thế nào đột nhiênliền đổi đề tài? ”Chuyện gì?”

“Tuần trước trên diễn đàncó cái topic thực nóng, nói nữ sinh nào đó khoa Trung y bội tình bạc nghĩa, đembạn trai hệ tài tử quăng bỏ, sau đó đặt tâm lên người một công tử phú gia. Nghenói nữ sinh này thường xuyên được xe quý của công tử phú gia đón đi, hơn nữaban đêm cũng không về.”

“Có loại bát quái này?”

“Vạn tiểu Phi…”

“Ân?”

“Có người chỉ mặt, nữsinh kia họ Vạn…”

Sách trong tay đột nhiênrơi xuống, Vạn Quý Phi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Thiệu Mẫn. ”Tớ khi nào thìquăng bỏ bạn trai tài tử?”

“Chuyện của cậu cùng TiếuHà, không biết là ai thần thông quảng đại như thế đào bới ra. Hiện tại trêndiễn đàn nổi ầm ầm, cậu vẫn là để ý coi chừng một chút đi.” Thiệu Mẫn vỗ vỗ cô,rồi đi trước.

Để ý? Cô lại không có làmcái chuyện gì đuối lý, vì sao phải để ý? Trách không được gần đây đi tới nhà ănluôn bị người cố ý vô tình chỉ trỏ, nguyên lai là bởi vì việc này.

Trở lại ký túc xá, VạnQuý Phi vẫn đang vì tin tức vừa rồi mà Thiệu Mẫn tâmphiền ý loạn. Cô thế nhưng thành nữ nhân vật chính trong mẫu tin tức đó màkhông hay biết, thật đau đầu! Đang buồn rầu hết sức, thình lình điện thoại liềnvang lên.

Nhìn màn hình hiển thị,Vạn Quý Phi liền nổi giận. Đều là do hắn, luôn đem xe chạy vào trong trườnghọc, hại cô rõ ràng là một sinh viên trong sạch bị bôi bẩn, quá đáng!

Đem tiếng chuông ngắt đi,cô nhìn như không thấy, bỏ lại di động đi rót nước uống. Khi trở về, tiếngchuông báo tin nhắn đến réo lên vài lần, mở ra thấyrõ ràng chính là tin nhắn ngắn mà lại giống như đoạt mệnh truy hồn. Trước mở rađọc cái tin nhắn thứ nhất: “Em thật to gan, thế nhưng liên tục ba ngày đối vớianh lạnh nhạt?”

Cô bĩu môi, chính làkhông để ý tới anh, như thế nào?

Lại mở ra tin nhắn thứhai: “Anh đang ở ký túc xá của em, xem xong tin này, hạn em nội trong 2 phútxuống dưới.”

Làm cái gì cứ thích ralệnh? Cố lộng huyền hư*! Cô uống ngụm nước, mở cái tin tiếp theo ra. Hệ thốnghoãn hai giây, sau khi hình ảnh rõ ràng hiện lên, ‘Phốc’ một tiếng, Vạn Quý Phimiệng đầy nước cứ thế phun ra!

*Cố lộng huyền hư: cốlàm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện

Này… Đáng giận! Ném cốcnước, cô tức giận vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.

“Này! Còn đi đâu?”

Thiệu Mẫn ở đằng sau kêu,cô mắt điếc tai ngơ, căn bản không cần 2 phút, người đã muốn đến cửa ký túc xádưới lầu.

Cao ốc ký túc xá dựa vàosông ngòi tạo nên, đường cái hướng về ánh trăng ảm đạm, bên cửa trái cách đê xahơn một chút, hắn chính là đang nhàn nhã tựa vào tay vịn, Volvo màu đen bị chephủ ở trong bóng đêm.

Vạn Quý Phi bước nhanh vềphía trước, trực tiếp rống to vào hắn: “Hỗn đản! Anh… anh vô sỉ!” Hắn thế nhưngphát ra một bức ảnh chụp cô lỏa bả vai gửi qua đây. Bức ảnh người bên trong ngủan ổn, tuy rằng bộ ngực chỉ loáng thóang lộ ra ngoài, thế nhưng nghĩ đến chínhmình lúc ấy lỏa thân bị chụp, Vạn Quý Phi rất khó bình tĩnh.

“Em rốt cục cũng xuấthiện?” Hắn trắng mắt liếc cô một cái.

“Hoắc Duẫn Đình, anh… Anhlàm sao có thể đưa tôi cái loại ảnh chụp này!” Vạn Quý Phi gấp đến độ đỏ conmắt, cắn răng, dùng chân đá hắn.

Hắn kêu rên vài tiếng,cánh tay kiên cố tách ra, kéo cô ra phía sau xe, đemcô vây ở trong lòng chính mình. “Hư, chính là chơi đùa với em mà thôi.”

“Ai chơi đùa với anh! Aivới anh ngoạn!” Cô lớn tiếng kêu. Thân thể bị vòng trụ, tay chân bị hắn hạnchế, nhớ tới chuyện trên diễn đàn, Vạn Quý Phi không tránh khỏi ủy khuất. ”Anhcũng chỉ biết khi dễ tôi, tôi chán ghét anh, mới không cần làm bạn gái củaanh!”

“Anh…”

“Vì anh, tôi còn bị ngườita nói thành tham mộ hư vinh, hơi quá đáng!”

“Ai nói em tham mộ hưvinh?”

“Hoắc Duẫn Đình, anh cútđi! Về sau cũng không cho phép đến tìm tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh mộtlần nữa!”

Nha đầu kia dĩ nhiên cũngchưa nghe được vấn đề của hắn? Chỉ chăm chăm vào chuyện khóc nháo của bản thân.”Vạn Quý Phi! Ngừng!”

“Ô…” Âm thanh nức nở cănbản không dừng lại.

Hoắc Duẫn Đình vô kế khảthi, đành phải phủ xuống, phong bế hô hấp của cô lại.

Hắn đem cô ôm thật chặt,nửa người dưới càng lúc càng dán chặt với người cô hầu như không kẽ hở. Chínhlà chỉ xa cách ba ngày, mỗi một ngày đều thừa nhận sự dày vò trong nỗi chờ đợinhớ thương.

Biết cô tức giận, lạikhông ngờ đến ngay cả điện thoại cũng không thèm đếm xỉa. Hai người quan hệchưa được xác định rõ ràng, hắn sợ, sợ cô sẽ lại chạy trốn. Chỉ cần có thể đemcô bắt làm tù binh, hắn không ngại sử dụng thủ đoạn hạ lưu.

Hơi thở nam tính trànngập trong các giác quan, đôi môi cực nóng cơ khát quyện vào cái lưỡi nhỏ xinhcủa cô. Hết thảy tới rất đột nhiên, Vạn Quý Phi căn bản không biết làm thế nàođáp lại. Nước mắt vẫn đang chảy dài, thế nhưng thật ra nụ hôn này làm cho cô antĩnh lại không ít.

Hơn nữa ngày, hắn mới đemcô buông ra. Vạn Quý Phi cúi đầu, mặt dán sát trong ngực của hắn thở gấp. Hắnôm chặt cô, hưởng thụ thời khắc yên bình khó có được này.

“Chuyện ảnh chụp, anh xinlỗi. Nhưng là vì em vẫn không chịu tiếp điện thoại của anh, anh không có biệnpháp mới ra hạ sách này. Vạn Quý Phi, vài ngày không thấy mặt, anh rất nhớ em,rất nhớ rất nhớ.”

Cuối cùng hai câu nhẹnhàng trầm ngâm vang lên, cô nghe được cả người như nhũn ra.

“Em phải thừa nhận haichúng ta đều có cảm giác, nếu không căn bản em sẽ không đến đây. Đừng trốntránh anh nữa, đừng nói rằng không muốn làm bạn gái anh.”

Cô mân môi trầm mặc khôngnói, trong lòng thầm mắng chính mình không chút cốt khí, bị người ta hôn hônliền tước vũ khí đầu hàng.

“Ân?” Hắn nâng cằm của côlên hỏi.

Vạn Quý Phi quật cườngngoảnh mặt đi không nhìn hắn, vẫn đang cố giữ vững phòng tuyến yếu ớt vô lực.Giống như chỉ cần cô không nói gì hứa hẹn, thế nhưng cứ bị người ôm chặt lạikhông chút để ý.

Hoắc Duẫn Đình cắn nhẹvài cái trên môi cô, lại đem đầu cô áp đến trước ngực, bất đắc dĩ nói: “Khôngthích nói chuyện thì đừng nói, trong lòng chúng ta biết rõ ràng là tốt rồi.”Chỉ sợ thật lâu mới có thể đợi nghe cô nói lời đồng ý này, có thể hoàn toànchấp nhận chính mình. Sợ bản thân quá ép chặt, sợ nói sai, cả đời này, lần đầuhắn ăn nói khép nép như vậy. Bất quá cũng tốt, tối thiểu cô không kháng cự sựthân cận của hắn.

Không nói gì một hồi lâu,Vạn Quý Phi đem hắn đẩy ra. Gió lạnh thổi qua, cô hơi hơi phát run. Hắn nóiđúng, đêm nay thật sự trở gió, may mắn trên đường không có người, nếu khôngchuyện vừa rồi lại trở thành đối tượng thảo luận khi rỗi rãi của mọi người.

“Đã bảo em mặc nhiều áomột chút rồi.” Hắn nhẹ nhàng trách cứ, thoát áo gió đưa qua cho cô.

Cô lắc đầu, ngượng ngùngnói: “Không cần, em đi về.”

“Ngoan, phủ thêm.” Vì cômặc quần áo, thấy cô bộ dáng vô tình, Hoắc Duẫn Đình hơi bất an.

“Đi thôi.” Kéo lấy bàntay cô, hai người hướng cửa ký túc xá đi đến.

Vạn Quý Phi nhìn mặt đất,tổng luôn cảm thấy có chút mất mát. Hắn nói đúng,nếu đối với hắn không có cảm giác, sẽ không để cho hắn hôn. Nhưng luôn bị ứchiếp như thế này, trong lòng cô cảm thấy khó chịu.

Yêu đương không phải nhưthế, đúng không? Ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao, trăng mờ sao thưa, có lẽ làcô suy nghĩ nhiều quá. Thở dài, ánh mắt đảo qua về phía trước, xa xa dưới đènđường ở cửa ký túc xá, có người đứng đấy xa xa nhìn cô.

Cách quá xa, cô căn bảnthấy không rõ mặt của hắn, nhưng thân hình cao ngất kia, từng bị cô yên lặngnhìn chăm chú ba năm. Hắn đứng ở đó như vậy đã bao lâu? Cô thế nhưng không haybiết!

Giây tiếp theo, người nọđã nhấc chân, bước lại đây.

Vạn Quý Phi ngây người,khiến Hoắc Duẫn Đình cũng dừng lại cước bộ.

“Làm sao vậy?” Theo ánhmắt của cô nhìn lại, khi nhìn thấy Tiếu Hà càng bước lại càng gần, hắn run sợkhuôn mặt ngưng đọng.

“Vạn Quý Phi.” Tiếu Hàtrên mặt mang theo thần sắc thản nhiên tươi cười, ánh mắt thủy chung nhìn chằmchằm cô.

Vạn Quý Phi trên mặt nónglên, vội vàng muốn tránh thoát khỏi tay Hoắc Duẫn Đình, nhưng hắn làm sao chophép, nắm tay cô càng thêm dùng sức.

“Chuyện sáng hôm đó, tôithực có lỗi, vẫn muốn gặp mặt nói với em một tiếng thực xin lỗi, không thểtưởng được phải chờ tới hôm nay mới có cơ hội.”

“Tôi…”

“Kỳ thật em thật sự khôngcần phải tránh tôi như vậy, nếu tâm của em đã không ở trên người tôi, tôi cũngsẽ không tiếp tục đuổi theo như vậy.”

Lời nói của hắn làm choVạn Quý Phi cảm thấy vô cùng lúng túng. Tuy rằng cùng Tiếu Hà không phát sinhqua chuyện gì, nhưng cô giờ phút này lại sinh ra ý tưởng chính mình thay lòngđổi dạ.

Tiếu Hà tự giễu cườicười, quay đầu đối với Hoắc Duẫn Đình nói: “Tôi sớm nên đoán được, anh khôngphải là anh trai của cô ấy.”

“Thì sao?” Hoắc Duẫn Đìnhhỏi lại ngữ khí tràn ngập khiêu khích.

“Không sao, cũng chỉ là…”Hắn cúi đầu, thì thào tự nói: “Cũng chỉ là bị người đùa giỡn một hồi.”

Vạn Quý Phi sắc mặt trắngnhợt “Không… Tôi…” Nghĩ muốn giải thích, nhưng lừa hắn là sự thật, hiện tại chodù có lấy cớ cũng đều không thể nói thêm gì.

“Tôi thật khờ…” Tiếu Hàcúi người, ảm đạm tránh ra.

“Sư huynh…” Vạn Quý Phimuốn đuổi theo, bị Hoắc Duẫn Đình một phen kéo lấy.

“Muốn đi?”

“Em…” Cô cũng không biết,chỉ cảm thấy nhất định phải nói với hắn rõ ràng.

“Ký túc xá phải đóng cửa,trở về!” Hoắc Duẫn Đình bình tĩnh mệnh lệnh.

Vạn Quý Phi nhìn sangbóng dáng đã đi xa, lại nhìn sang hắn, cuối cùng dậm chân một cái, hất bàn tayhắn ra không nói một tiếng chạy vào trong ký túc xá.

Hoắc Duẫn Đình đứng ởgiữa đường, gió lạnh phất qua mặt lạnh buốt. Ngẩng đầu nhìn lên lầu 4, xuyênthấu qua hàng lan can rốt cục cũng nhìn thấy thân ảnh vội vàng mà qua. Độtnhiên có dự cảm không tốt, cô khẳng định sẽ suy nghĩ miên man.

Tiếu: Vạn tiểu Phi làmột thiếu nữ trong quá trình hoàn thiện mình, chuyện tình cảm tuy có chút hiểunhưng lại không quá rõ ràng…T.T
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.