“Tiểu Phi, xuống ăn cơmtối.” Trương Huệ Nghi gõ gõ vài cái lên cánh cửa, trong phòng một chút độngtĩnh cũng không có. Cô vẫn chưa từ bỏ ý định lại tiếp tục gõ, bên tai mớitruyền đến giọng nói mệt mỏi của con gái.
“Con không ăn.”
“Như vậy sao được?” Giữatrưa đã không ăn, hiện tại lại không ăn gì?
“Con không đói bụng.”
“Không đói bụng cũng phảiăn chút gì chứ.” Nữ nhi này thực làm cho người ta lo lắng.
Trương Huệ Nghi còn đangcố gắng khuyên bảo, phía sau truyền đến tiếng bước chân rón rén, theo bản năngquay đầu nhìn lại, chỉ thấy mẹ chồng nhón chân đi tới.
“Lại không ăn?” Xa ThụcMai nhẹ giọng hỏi.
“Dạ.”
“Xú nha đầu!” Xa Thục Maicất giọng mắng to, ngẫm lại lại thấy khó chịu, sau đó ‘Thùng thùng thùng’ dùngsức gõ cửa.
“Này! Tính dùng khổ nhụckế, nghĩ chỉ cần tuyệt thực là có thể khiến cho bà nội khuất phục có đúng haykhông?”
Đáp lại là sự trầm mặc.
“Mẹ, đừng như vậy.”Trương Huệ Nghi lôi kéo mẹ chồng, ý đồ ngăn cản bà hô to gọi nhỏ, miễn cho gâyhiệu quả ngược.
“Mẹ làm sao? Tiểu nha đầukia nghĩ gì chẳng lẽ mẹ lại không biết? Hừ!” Xa Thục Mai hếch đầu đối với cửaphòng cất cao giọng: “Muốn luyện thành tiên nữ*? Bà nói cho cháu biết,cho dù cháu nhịn đói ba ngày ba đêm, bà nội nói không được chính là không được!Yêu đương thì rất giỏi hay sao nha? Để bà xem cháu có thể nhịn đến khi nào! HuệNghi, chúng ta đi!”
*Tiên (nữ) ở đây là dotừ một chuyện xưa: một đạo sĩ luyện thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-gia-lam/2458275/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.