Chương trước
Chương sau
Lúc nhắc đến sự tình của mình thì thái độ Yên Ly cô nương mềm yếu, nhưng khi Cao Tấn nhắc tới người dạy điệu Nghê thường, thái độ của nàng lại hết sức kiên định:
"Ta không biết ngươi nói cái gì, điệu múa đó là nương ta dạy ta."
Cao Tấn lạnh lùng vạch trần:
"Đó là điệu múa cung đình Lễ triều, nương ngươi là người nào trong cung đình Lễ triều?"
Yên Ly cô nương kinh ngạc, chẳng qua cũng chỉ hoảng hốt một lát, sau đó nàng liền cúi đầu kiên trì phủ nhận:
"Ngươi nói cái gì thì là cái đó sao?" Nói xong dừng một chút, giống như là nghĩ đến cái gì, Yên Ly lại nói:
"Sau này ta... Sẽ không múa nữa."
Nếu như sau này nàng không múa nữa, vậy không ai có thể chứng minh được điệu Nghê thường đó là vũ khúc cung đình cải biên.
Cao Tấn nhìn ra nàng quyết tâm muốn bảo vệ người ở sau lưng giúp nàng bày mưu tính kế, thế là nói ra:
"Không dối gạt cô nương, ta là thúc thúc của hắn. Ta tới dẫn hắn về nhà."
Yên Ly cô nương ngẩng đầu nhìn về phía Cao Tấn, thì thào hỏi:
"Thúc thúc?"
"Ừm. Hắn nguyên danh Cao Nguyệt, năm nay mười lăm, sinh nhật là mười chín tháng tám, hàng năm sau tết Trung thu chính là sinh nhật hắn." Cao Tấn đem tình huống của Cao Nguyệt nói cho Yên Ly cô nương nghe.
Yên Ly cô nương tựa hồ rơi vào trầm tư.
Bởi vì những điều Cao Tấn nói, ngoại trừ danh tự thì tựa hồ cũng không có gì để phản bác.
Hắn đúng là đã nói hắn mười lăm, sinh nhật là mười chín tháng tám.
"Ngươi... Thật sự là thúc thúc hắn?" Yên Ly cô nương hỏi.
"Đúng. Ta tên Cao Tấn. Ngươi dẫn ta đi gặp hắn, hắn nhất định có thể nhận ra ta." Cao Tấn bức thiết mà nói.
Yên Ly cô nương tựa hồ vẫn không thể tin được, nói:
"Ngươi chớ gạt ta. Hắn từng nói với ta, người nhà của hắn đều chết hết, thúc thúc ngươi đây là từ nơi nào tới?"
Cao Tấn thương cảm: "Hắn nói với ngươi như vậy sao?"
Yên Ly cô nương gật đầu: "Ừm."
Cao Tấn thở dài một tiếng:
"Là Cao gia phụ hắn, vì lẽ đó ta tự mình đến đón hắn về nhà. Ngươi nhất định phải nói cho ta tung tích của hắn, nếu hắn tiếp tục ở lại Bắc Liêu nhất định sẽ mất mạng."
Yên Ly cô nương thất hồn lạc phách ngã ngồi đến trên ghế, trong miệng tự lẩm bẩm:
"Hắn cũng đã nói như vậy, nguyên lai không phải nói đùa."
Tạ Khuynh ở gần nàng, nghe được hai câu này, không khỏi hỏi:
"Hắn nói cái gì? Nói mình sẽ mất mạng sao?"
Yên Ly cô nương nghe Cao Tấn nói nhiều như vậy, đã bắt đầu có chút tin tưởng, nàng nói:
"Hắn nói mình sống không lâu, muốn an bài tốt đường lui cho ta."
"Đường lui... Chính là sự tình đêm nay?" Tạ Khuynh hỏi.
Yên Ly cô nương gật đầu, Tạ Khuynh lại hỏi:
"Ngươi cùng hắn là... Bằng hữu?"
"Ta là người Lễ triều, sau khi phụ mẫu mất bị cữu cữu bán đến Bắc Liêu. Nửa năm trước ta quen biết A Nham, khi đó hắn đang tránh né truy binh, bị trọng thương, tự mình chạy đến trốn trong đám buôn người. Bọn buôn người cũng không phát hiện. Dung mạo của ta và hắn đều khá được, nên cùng bị bán tới Vũ Dương cư."
"Thân thể hắn yếu đuối, ta cảm thấy mình lớn tuổi hơn liền xem hắn như đệ đệ mà chiếu cố. Nhưng ở cái nơi ăn thịt người này, mệnh càng tiện càng bị người khi dễ. Hắn có đầu óc tốt, hạ thủ cũng hung ác, nhiều lần đều là hắn bảo hộ ta."
"Ba tháng trước, không biết hắn lấy được tin tức gì, trở về liền nói mình có thể sẽ sống không lâu. Hắn nói nếu như hắn chết, ta nhất định cũng không có đường sống. Hắn muốn dùng những ngày còn lại trải cho ta một con đường."
"Hắn tuổi còn nhỏ thế mà có thể nhận biết ba vị đại gia kia, còn dạy ta cách ăn nói, cách ở chung với bọn họ. Ta dựa theo lời hắn nói, khắp nơi thu hút sự yêu mến của ba vị kia, quả thật khiến bọn họ đối với ta nhớ mãi không quên."
"Chuyện sau đó, các ngươi đều đoán được, ta liền không nói."
Yên Ly cô nương đem chuyện giữa nàng cùng Cao Nguyệt dùng tên giả 'A Nham' nói rõ ràng ngắn gọn, mặc dù chỉ là rải rác vài câu, nhưng gian khổ trong đó có thể nghĩ.
Cả hai đều là hài tử choai choai sống nương tựa lẫn nhau, sinh tồn trong cái kẻ hở bẩn thỉu này.
Ba tháng trước nhất định là Cao Nguyệt biết Thác Bạt Diên cùng Thác Bạt Xiển đi sứ Lễ triều, bắt hắn làm bè yêu cầu Lễ triều phóng thích tù binh. Hắn rõ ràng Lễ triều sẽ không vì một tôn tử đã sớm không còn ở nhân gian là hắn mà lui bước. Nếu Lễ triều không lùi bước, vậy hắn không còn mạng.
Vì lẽ đó, hắn mới nói mình phải mất mạng, trước khi chết, muốn tìm cho Yên Ly cô nương một con đường êm ấm về sau.
Hắn tính toán rất tốt, ánh mắt cũng chuẩn, Nhĩ Đức Nhạc cũng còn tính là cái nam nhân tốt, chí ít tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất đối với thân phận của Yên Ly cô nương.
[ thật không nghĩ tới, Cao Trà ích kỷ bẩn thỉu như vậy, sinh ra nhi tử lại hữu tình có nghĩa. ]
[ đáng tiếc lưu lạc tha hương, minh châu long đong. ]
Cao Tấn đột nhiên nói: "Sẽ không long đong!"
Yên Ly cô nương không biết vì sao Cao Tấn bỗng nhiên nói một câu như vậy, sững sờ nhìn hắn, Cao Tấn quay đầu hỏi nàng:
"Ngươi nói cho ta hắn ở nơi nào, ta muốn dẫn hắn trở về."
Ai ngờ, Yên Ly cô nương lại lắc đầu:
"Ta, ta không biết hắn ở đâu. Khoảng thời gian này, hắn đều xuất quỷ nhập thần, có đôi khi nửa đêm xuất hiện, có đôi khi mấy ngày không gặp người, ta hỏi hắn, hắn cũng không nói cho ta chuyện của hắn."
"Vậy các ngươi làm sao liên hệ?" Tạ Khuynh hỏi.
Yên Ly cô nương lắc đầu, ngay lúc Cao Tấn cùng Tạ Khuynh nghĩ là manh mối phải đứt, Yên Ly cô nương bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nói:
"Đúng rồi. Có một ngày hắn trở về trong đêm, kiểu y phục mặc trên người ta đã gặp qua. Kia là y phục của nô bộc phủ Nhị Hoàng tử. Trong lâu chúng ta có mấy tỷ muội đã được đưa đến phủ Nhị Hoàng tử chiêu đãi khách nhân, lúc trở về quần áo không chỉnh tề, khoác bên ngoài chính là những bộ y phục nô bộc đó. Khi đó ta phụ trách chiếu cố các nàng, tự tay giặt qua, sẽ không nhận nhầm."
Danh môn phủ đệ đều sẽ có yêu cầu nô bộc hầu hạ trong phủ mặc trang phục thống nhất. Vừa sạch sẽ mỹ quan, lại có thể làm người ta vừa liếc mắt đã nhận ra. Tránh cho gia nhân ở bên ngoài gây chuyện ảnh hưởng chủ tử.
[ làm sao lại dính tới Nhị Hoàng tử? ]
[ tiểu tử Cao Nguyệt này thật là một nhân tài. ]
[ dưới tình huống bị quan phủ lùng bắt mà có thể dẫn dắt mấy đại nhân vật, trải tốt con đường sau này cho Yên Ly cô nương. Hắn lại còn đặt mục tiêu lên người Nhị Hoàng tử? ]
[ tiểu tử kia đến cùng đang làm cái gì a? ]
Đối với nghi vấn trong lòng Tạ Khuynh, Cao Tấn cũng rất muốn biết.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Cả hai lần nữa xoay người nhảy lên nóc nhà thủy tạ. Trước khi đi, Tạ Khuynh tự mình động thủ, dùng ly trà gõ một cái lên trán Yên Ly cô nương, máu chảy ồ ạt. Chế tạo vết thương thì Tạ Khuynh là người trong nghề, cam đoan nhìn vào máu chảy nhiều, vết thương nghiêm trọng, nhưng thực tế không có gì, dưỡng tốt thì sẹo cũng không có.
Đây cũng là vì giúp Yên Ly cô nương hoàn thành vấn đề về chi tiết, lão sắc quỷ chết rồi, nàng muốn xác nhận là A Thạch Mãng giết, nếu trên người không chút trầy xước nào thì không thuyết phục.
Nàng máu chảy đầy đầu thế này chạy ra ngoài gọi người, những thị vệ bị lão sắc quỷ xua đuổi đến xa xa tới xem xét, lúc này hỏi nàng chuyện gì xảy ra, Yên Ly cô nương đem câu chuyện đã soạn sẵn từ sớm kể ra, để bọn thị vệ nhanh chóng truy đuổi hung thủ.
Sự tình sau đó, chỉ còn nhìn tạo hóa của Yên Ly cô nương.
Tạ Khuynh cùng Cao Tấn đợi đến lúc xung quanh nhà thủy tạ nổi lên động tĩnh lớn, mới không thể không rời đi, trở lại tụ hợp cùng nhóm người Tô Lâm Kỳ ở lầu chính Vũ Dương cư.
Nhóm người Tô Lâm Kỳ ở tại chỗ nôn nóng chờ đợi, bởi vì vừa rồi bọn họ thấy mấy hộ viện Vũ Dương cư kéo nhau đi về hướng hậu viện, hiển nhiên là xảy ra chuyện rồi.
Sợ là Cao Tấn cùng Tạ Khuynh bại lộ, Tô Lâm Kỳ mới vừa thương lượng với mọi người, nói chờ thêm một khắc, nếu hai người còn chưa trở lại, bọn họ sẽ rời khỏi Vũ Dương cư, về trà hành chờ.
Không phải bọn họ không cứu người, mà là tin tưởng công phu của Cao Tấn cùng Tạ Khuynh. Nếu hai người kia bị phát hiện hành tung, bằng thân thủ của cả hai nhất định có thể thoát thân, nhiều người chạy tới ngược lại sẽ kéo chân sau.
Sự thật chứng minh, Tô Lâm Kỳ đoán chính xác.
Bọn hộ viện Vũ Dương cư đi về sau viện không bao lâu, Cao Tấn cùng Tạ Khuynh đã kề vai sát cánh quay lại, vẫn là bộ dạng giả say.
Thấy hai người không có việc gì, Tô Lâm Kỳ chờ cũng yên lòng, hắn nói:
"Nơi này không tiện nói, chúng ta về trước đi."
Cao Tấn gật đầu, tựa lên bả vai Tạ Khuynh đứng dậy, Tạ Khuynh ghét bỏ đẩy hắn ra. Đang lúc kéo đẩy, bỗng nhiên Cao Tấn phát ra một tiếng nghi hoặc:
"A? Tại sao hắn lại ở chỗ này?"
Tất cả mọi người nhìn theo ánh mắt Cao Tấn, Tạ Khuynh liếc một cái liền thấy người Cao Tấn nói là ai —— Thác Bạt Diên!
Thác Bạt Diên giống như vừa bước vào cửa chính Vũ Dương, đứng ở đại sảnh lầu một khách khứa tụ tập nhìn một vòng, giống như đang tìm kiếm ai đó.
Tạ Khuynh quyết đoán cho tất cả mọi người lui lại, nấp sau dòng người chen chúc trên lầu.
Quả nhiên Thác Bạt Diên tìm xong lầu một, phát hiện không có người hắn muốn tìm, liền đưa ánh mắt phóng tới chung quanh lầu hai, lầu ba… Vẫn như cũ không có người hắn muốn tìm, hắn mới cúi đầu, sầu vân thảm vụ* hướng Vũ Dương cư hậu lâu tìm kiếm.
(*Sầu vân thảm vụ: mây mù thảm đậm.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Chờ hắn đi rồi, nhóm người Tạ Khuynh mới dám lộ mặt, nàng buồn bực hỏi:
"Hắn tới đây làm gì? Đừng nói là cũng tới mua đêm đầu của Yên Ly cô nương a?"
Cao Tấn tựa lên bả vai Tạ Khuynh, nhìn thoáng qua phương hướng Thác Bạt Diên biến mất, hạ lệnh:
"Đi về trước đi."
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Trên đường, đối với sự tình Thác Bạt Diên xuất hiện tại Vũ Dương cư Tạ Khuynh càng nghĩ càng thấy kỳ quái, thế là liền bắt đầu giao lưu bằng 'tâm' với Cao Tấn:
[ Thác Bạt Diên hẳn là vừa hồi Bắc Liêu không bao lâu đi. ]
[ hắn bị ngươi mặt mày rạng rỡ, dùng sứ đoàn nghi trượng tối cao đưa về Bắc Liêu, theo lý thuyết thì khoảng thời gian này hắn nên sống vất vả ở Bắc Liêu mới đúng a. ]
[ sao hắn còn nhàn nhã dạo ngõa xá thanh lâu? ]
Cao Tấn lắc đầu: "Không biết."
Trong đội ngũ không một ai nói chuyện, Cao Tấn đột nhiên đáp một câu 'Không biết', những người khác cảm thấy kỳ quái.
"Cao Giáo úy, ngài nói cái gì?" Tiểu Triệu hỏi.
Cao Tấn trả lời: "A, đột nhiên nghĩ đến một số chuyện, không có gì."
[ diễn kỹ rất được a! ]
[ thật biết giả vờ. ]
Nghe vậy, Cao Tấn lạnh lùng trừng Tạ Khuynh một cái, Tạ Khuynh không cam lòng yếu thế.
Cao Tấn thấp giọng mở miệng:
"Mấy vị Hoàng tử Bắc Liêu đều có thế lực, Đại Hoàng tử Thác Bạt Xiển bây giờ đã chết, nếu nói người sau này có thể kế thừa Hãn vương đại thống, tựa hồ chỉ còn lại Nhị Hoàng tử Thác Bạt Chiêu, Tứ Hoàng tử Thác Bạt Lân cùng Lục Hoàng tử Thác Bạt Diên."
Tô Lâm Kỳ trả lời:
"Đúng vậy, nhưng nghe nói người ủng hộ Tứ Hoàng tử không nhiều, bởi vậy chân chính có thể tranh đấu Hãn vương chính là Thác Bạt Chiêu cùng Thác Bạt Diên."
Tạ Khuynh nói:
"Vậy Thác Bạt Diên lần này đội cái hiềm nghi thông đồng với địch bán nước trở về, chẳng phải Nhị Hoàng tử Thác Bạt Chiêu vui mừng tới hỏng rồi sao, bỗng dưng vô duyên vô cớ mà đối thủ mạnh mẽ nhất bị đả thương."
Cao Tấn lắc đầu:
"Chưa hẳn. Thác Bạt Diên rất được Hãn vương tín nhiệm, chỉ cần Hãn vương không nghi ngờ hắn, những người khác góp lời thế nào cũng sẽ không dao động tới căn cơ chân chính của hắn. Hắn vẫn rất có hi vọng."
Bất quá, Hãn vương đời tiếp theo của Bắc Liêu là ai làm, không phải có thể đoán trước hay quyết định trong một cái chớp mắt. So với sự tình mấy năm sau mới xảy ra, Cao Tấn càng lo lắng cho Cao Nguyệt hơn.
Cao Tấn thực sự có chút nghĩ mãi mà không rõ, Cao Nguyệt thông minh hơn người, tâm tư kín đáo, nếu hắn nguyện ý tốn sức tự cứu lấy mình, nói không chừng đã sớm thoát hiểm.
Nhưng hắn không có kiệt lực tự cứu, ngược lại còn cùng hoàng thất Bắc Liêu bên kia không ngừng dính líu, bây giờ còn có thể đã vào phủ Nhị Hoàng tử Thác Bạt Chiêu, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.