Chương trước
Chương sau
"Lúc trước Bắc Liêu cảm thấy tiền Thái tử có thể trèo lên đại bảo, mới cùng hắn làm ăn, âm mưu muốn gây họa làm loạn Lễ triều ta; tiền Thái tử vì đạt được những trợ lực không thuộc về mình, ngay cả con ruột cũng có thể hi sinh, hành vi của cả hai bên đều khiến người ta khinh thường."
Tạ Khuynh oán hận đánh giá.
"Hiện giờ tiền Thái tử đã chết thì xong việc, chỉ còn người sống phải vì sự lãnh tính bạc tình của hắn mà trả giá đắt."
Cao Tấn do dự một lát, hỏi Tạ Khuynh:
"Theo ý kiến của nàng, người này đổi hay không?"
Tạ Khuynh vội ho một tiếng, đánh giá thì được, nhưng kết luận thì không thể tùy tiện.
"Thần thiếp... Không biết."
Tạ Khuynh nói xong vùi đầu ăn đá bào.
Cao Tấn lại vươn tay cướp bát đá bào đi, liếc qua nói:
"Đá tan hết rồi, ăn cái gì mà ăn?"
Tạ Khuynh nhìn nước đá trong chén, ủy khuất 'À!' một tiếng.
Cao Tấn đặt bát qua một bên, hai tay ôm ngực, dù bận vẫn ung dung nói:
"Nàng đã không biết việc này, vậy chúng ta tiếp tục bàn chuyện lập Hậu là được." . đam mỹ hài
Tạ Khuynh giật giật lông mày.
[ cẩu tử ngươi không có đạo đức! ]
[ hai việc này có thể đánh đồng sao? ]
"Nghĩ xong chưa, trò chuyện cái gì?" Cao Tấn không kiên nhẫn thúc giục.
Tạ Khuynh hít sâu một hơi, thức thời nói:
"Bệ hạ, thần thiếp cảm thấy... Không nên đổi."
Cao Tấn cụp mắt:
"Nhưng trẻ con vô tội."
Tạ Khuynh cảm thấy nếu đã nói thì nói hết cho rồi:
"Trẻ con dĩ nhiên vô tội, nhưng bách tính biên quan có tội sao? Tướng sĩ chết trên chiến trường có tội sao? Vì bắt được mấy thủ lĩnh kia, Võ Uy quân phải trả đại giới. Nếu Bệ hạ chỉ vì thương tiếc một đứa trẻ, liền đem kết quả của những tướng sĩ tắm máu chiến đấu hăng hái lật đổ hết, chỉ sợ sẽ làm người thân đớn đau kẻ thù sung sướng, rét lạnh tâm các tướng sĩ."
Cao Tấn nghe nàng nói xong, đáp:
"Vậy liền bỏ mặc đứa bé kia sao? Thác Bạt Diên đã nói trong cung yến, bây giờ cả triều đều biết, nước ta có một chất tử lưu lạc tại Bắc Liêu, nếu ngồi yên không quản, đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì."
Tạ Khuynh minh bạch ý tứ của Cao Tấn, nghĩ nghĩ rồi nói:
"Bệ hạ, chất tử không đổi, nhưng có thể cứu."
Cao Tấn trầm ngâm một lát:
"Nói thì dễ. Nhưng Bắc Liêu đã có tâm muốn dùng chất tử đổi con tin, tuyệt đối sẽ không để Cao Nguyệt dễ dàng được cứu."
Đạo lý đó đương nhiên Tạ Khuynh cũng biết:
"Không đổi tù binh, tốt cho đất nước; không cứu con tin, tâm khó an bình; dù không dễ thì cũng phải cứu."
Nói xong lời này, nàng vẫn luôn bị Cao Tấn nhìn chằm chằm, Tạ Khuynh sinh lòng cảnh giác.
[ lại làm sao? ]
[ không nói gì nhìn ta, nói rồi vẫn nhìn ta. ]
Cao Tấn nén cười nói:
"Nàng đây không phải rất có thiên phú làm Hoàng hậu sao."
Nói xong, Cao Tấn tiến lại gần mặt Tạ Khuynh, nói nhẹ nhàng:
"Đừng nghĩ mấy thứ lung tung kia, làm Hoàng hậu của trẫm, có cái gì không tốt?"
Tạ Khuynh vô thức lùi về sau, bỗng nhiên che bụng, thống khổ nói:
"Ai nha! Thần thiếp hình như ăn nhiều đá bào quá rồi, bụng có chút không thoải mái, thần thiếp xin được cáo lui trước."
Nói xong, không đợi Cao Tấn đồng ý, Tạ Khuynh đã cấp tốc đứng dậy rời đi. Lúc mới đi còn duy trì đoan trang nhã nhặn, nhưng đi thêm vài bước bộ dáng lại giống như sợ Cao Tấn lấy lại tinh thần sẽ bắt nàng về, bàn chân như cưỡi mây đạp gió bay vụt đi.
Nhìn bóng lưng bỏ chạy của nàng, Cao Tấn bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Ban đêm, Tạ Khuynh thế mà thật sự đau bụng, một buổi tối mà đi cung phòng mấy lần, Khương ma ma lo lắng không thôi, trong đêm gọi Thái y tới chuẩn trị. Thái y cho ra kết quả là: nương nương tham lạnh làm tì vị không đều, không ngại, tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt.
Bụng Tạ Khuynh không thoải mái, trong đêm liền có lí do để Cao Tấn sang cung khác nghỉ ngơi. Nhưng mà hắn tình nguyện ngủ ở thiên điện bên cạnh tẩm điện nàng, cũng không muốn đi nơi khác.
Không có biện pháp, hắn không muốn đi, Tạ Khuynh cũng không thể kề đao lên cổ ép hắn đi.
Cứ như vậy bình an vô sự, một đêm không chuyện gì xảy ra.
** ƯattpadTaiTheTuongPhung
Sáng ngày thứ hai, Tạ Khuynh nghe động tĩnh sát vách, biết Cao Tấn đã vào triều, thế là lập tức gọi Khương ma ma vào điện phân phó:
"Ma ma, chúng ta phối hợp khắn khít, ngươi lại tiếp tục canh giúp ta một ngày, buổi tối ta nhất định trở về."
Khương ma ma ngây ngốc, kéo lại Tạ Khuynh đang sinh long hoạt hổ xuống giường định vào nội gian thay y phục:
"Nương nương có ý gì?"
Tạ Khuynh vừa mang giày vừa trả lời:
"Chính là ý mà ma ma đang nghĩ. Hôm nay ta có việc gấp phải xuất cung một chuyến. Dù sao hôm qua Thái y đã tới xem, nói ta phải tĩnh dưỡng. Hôm nay nếu có ai tới tìm, ma ma cứ nói là ta mang bệnh, ai cũng không gặp là được rồi."
Khương ma ma lúc này mới giật mình, đuổi theo Tạ Khuynh vào nội gian, thấp giọng hỏi:
"Nương nương, đêm qua ngài đau bụng không phải là giả chứ?"
Tạ Khuynh thay xiêm y, đáp:
"Thái y cũng đâu có ngốc, nếu là giả bọn họ sao có thể không nhìn ra?"
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Khương ma ma, thấy mặt mũi bà đầy lo âu nghi hoặc, Tạ Khuynh giải thích:
"Không có chuyện gì, ta chỉ là ăn một mạch ba chén đá bào thôi."
"..."
Khương ma ma bị câu nói này làm ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới phản ứng lại:
"Nương nương sao có thể làm bậy như thế, ngài..."
Khương ma ma chưa trách cứ xong, Tạ Khuynh đã thay xong quần áo. Giống như lần trước, mặc xiêm y cung nữ, mang theo nam trang ra cung đổi sau.
"Ma ma, lần này là thực sự có việc cần làm, ngài không giúp ta thì không ai giúp được ta nữa." Tạ Khuynh đi tới trước mặt Khương ma ma.
"Nhưng, nhưng lần trước..."
Khương ma ma nhớ tới lần trước nương nương xuất cung, bà cả ngày trốn trong tẩm điện không dám ra ngoài. Ai biết bà đợi trái đợi phải, đợi đến mặt trời xuống núi nương nương vẫn chưa về, lòng nóng như lửa đốt, cũng may sau đó Tô thống lĩnh hồi cung truyền lời, Khương ma ma mới biết nương nương ở ngoài cung gặp được Bệ hạ.
Tuy là lần trước không gây ra loạn gì, nhưng cũng làm cho Khương ma ma sợ hãi quá đỗi. Vốn cho là những chuyện như vậy sau này nương nương sẽ không dám làm nữa, không nghĩ tới mới qua vài ngày, nương nương liền chứng nào tật nấy.
"Lần trước là ngoài ý muốn. Lần này không có chuyện gì đâu, tin ta!" Tạ Khuynh vỗ ngực cam đoan.
Xác thực như thế, lần trước nàng có chút xui xẻo, nhất thời quyết định đi Tây đại doanh xem Tạ Đạc, mới xui xẻo gặp phải Cao Tấn. Lúc này Cao Tấn phải thượng triều, mà mỗi khi thượng triều hắn đều đặc biệt bận rộn, không có thời gian để ý tới Tạ Khuynh. Mà vừa vặn, Tô Biệt Hạc hai ngày nay cũng nằm trên giường dưỡng bệnh, Tạ Khuynh không có gì phải sợ hãi.
Trấn an Khương ma ma xong, Tạ Khuynh nhảy ra từ cửa sổ sau tẩm điện.
Bởi vì lần trước đã dò đường xong, lần này đi thông thuận hơn nhiều, Tạ Khuynh rất nhanh đã nhảy qua tường vây của nội cung, đăng ký tên xuất cung.
Nàng thật sự không có lừa Khương ma ma, lần này xuất xung là có việc bắt buộc phải làm.
Bọn Hầu Tử và Đại Mao đã tới kinh thành, khẳng định sẽ tới phủ Tướng quân tìm nàng, lừa gạt một lần thì có thể, chẳng lẽ lần nào cũng lừa gạt sao?
Vì lẽ đó, phương pháp tốt nhất để không bi hoài nghi chính là lộ diện gặp họ một lần, chính miệng dặn dò họ vài câu.
Sau khi ra ngoài, Tạ Khuynh tìm một chỗ hẻo lánh thay nam trang, búi tóc lên, phe phẩy cây quạt, bộ dạng thiếu niên lang soái khí đi dạo trên phố. Lại dùng phương pháp cũ giao 'quân tình' cho người gác cổng, để hắn giao tận tay lão Tạ, trong 'quân tình' có ám hiệu rằng nàng đã xuất cung, muốn gặp bọn Hầu Từ cùng Đại Mao.
Sau đó Tạ Khuynh đi Thiên Hương lâu, gọi một bàn rượu thịt, ngồi dựa vào lan can, vừa phơi nắng vừa đợi người.
Ước chừng nửa canh giờ sau, bốn năm gương mặt quen thuộc lấy Tô Lâm Kỳ dẫn đầu đi tới.
"Lão đại, rốt cục ngươi cũng chịu ra gặp bọn ta! Ta còn tưởng ngươi thêu hoa thêu tới choáng váng rồi, từ nay về sau không nhận các huynh đệ nữa."
Hầu Tử kêu quạc quạc, vừa đẩy cửa ra liền hô to gọi nhỏ.
Một cái ly uống rượu bắn ra từ lan can phía sau màn trúc, hướng tới mặt Hầu Tử. Mà Hầu Tử sở dĩ có cái tên này, không phải vì hắn lớn lên giống như khỉ, mà là vì động tác khinh công của hắn nhanh nhẹn như khỉ, hắn một tay tiếp được ly rượu Tạ Khuynh ném tới, xoay xoay vài vòng trong tay.
Tạ Khuynh một thân nam trang bước ra khỏi màn trúc, đám người Hầu Tử ùa lên, liên tục kêu 'lão đại'.
"Được rồi! Mẹ nó gào cái cọng lông, ngậm miệng lại hết, nhức cả đầu!"
Tạ Khuynh tức giận mắng một câu, kiểu quở trách thân thiết này không làm người ta phẫn nộ phản cảm, ngược lại mười phần hoài niệm.
Hầu Tử nâng ly rượu Tạ Khuynh ném lúc nãy, cảm động rơi nước mắt:
"Chính là mùi vị này! Hai năm, đã hai năm ta không cảm nhận được! Lão đại, cầu ngươi mắng ta thêm lần nữa."
Mấy người khác cũng theo hắn ồn ào, Tạ Khuynh bị bọn họ làm cho vừa tức vừa buồn cười:
"Cút cút cút."
Nhị Cẩu nhìn bộ dạng Tạ Khuynh hiện giờ, cảm thán:
"Lão đại! Ngươi ở trong kinh hai năm, sao da thịt lại trở nên non mịn, còn trắng nõn sạch sẽ nữa. Mẹ nó!"
Tạ Khuynh phun hắn một ngụm:
"Nói nhảm! Chẳng lẽ ta vào kinh lại phải mặt mày xám xịt sao?"
Trong sảnh một trận cười vang, Tô Lâm Kỳ đứng cạnh cửa nhắc nhở:
"Êy, có thể ngồi xuống rồi nói không, cửa còn không vào được."
Tất cả mọi người vây quanh Tạ Khuynh hỏi han, ngăn ở cửa ra vào, người ở hành lang không đi ngang được đều nhìn vào trong.
Sau khi Tô Lâm Kỳ lên tiếng, mọi người mới vào bàn tìm chỗ ngồi, phi thường tự giác nhường vị trí bên cạnh Tạ Khuynh cho Tô Lâm Kỳ.
Đợi đến khi Tô Lâm Kỳ đã đóng kín cửa rồi đi tới, nhìn chỗ ngồi bên cạnh Tạ Khuynh, có chút do dự, không biết có nên ngồi hay không.
"Thất thần làm gì? Còn phải mời ngươi ngồi nữa hả?"
Tạ Khuynh cầm chén rượu Hầu Tử vừa rót đầy cho nàng, rồi nhìn Tô Lâm Kỳ. Hắn như có điều suy nghĩ, sau đó 'A' một tiếng, mới ngồi xuống bên cạnh Tạ Khuynh.
Hảo huynh đệ, hảo bằng hữu gặp mặt, đương nhiên có chuyện nói không hết, Tạ Khuynh nhìn quanh một vòng mới phát hiện vấn đề:
"Đại Mao đâu? Sao không thấy hắn?"
Lần cung yến đó Tạ Khuynh còn trông thấy Đại Mao cùng Hầu Tử, nhưng hôm nay Đại Mao không đến, Tạ Khuynh cảm thấy kỳ quái, thuận miệng hỏi một câu.
Những người trên bàn đều lộ ra biểu tình ái muội, Hầu Tử nói:
"Lão đại không biết đâu, Đại Mao rất có tiền đồ nha. Làm huynh đệ lâu như vậy mà không ai biết hắn có nhân tình ở kinh thành. Lúc này phỏng chừng đang ngâm mình trong vại mật đó, nào rảnh để ý chúng ta."
"Nhân tình?" Tạ Khuynh quả thật không ngờ tới, lại hỏi:
"Ngâm mình trong vại mật? Hắn đính hôn với người ta rồi hả?"
Cười vang,Tô Lâm Kỳ dùng cánh tay đụng Tạ Khuynh một cái để nàng đừng hỏi nữa, Hầu Tử chủ động dặn dò:
"Cái gì mà đính hôn, là cô nương trong kỹ viện, đêm hôm qua hắn đi tới bây giờ vẫn chưa về, ta có để lại cho hắn tờ giấy, hắn nhìn thấy phỏng chừng sẽ chạy tới."
Tạ Khuynh lườm bọn hắn một cái:
"Nói như thật vậy, ta còn tưởng Đại Mao đính hôn."
Hỏi thăm nhau xong, mọi người tiếp tục uống rượu, Tạ Khuynh cũng đã hai năm rồi chưa được thống khoái như vậy, những dự định trước khi xuất cung đã quên không còn một mảnh.
Uống xong một trận, bọn Hầu Tử đều có hơi say rồi, Tạ Khuynh nhìn một vòng xung quanh, trông thấy Tô Lâm Kỳ không biết từ lúc nào đã đi tới lan can, Tạ Khuynh cầm bầu rượu qua chỗ hắn:
"Êy, đang nghĩ cái gì đó? Uống không?"
Tô Lâm Kỳ quay đầu lườm nàng một cái, đem ly rượu không của mình đưa tới trước mặt Tạ Khuynh, Tạ Khuynh rót cho hắn một ly, hai người cụng một cái, Tô Lâm Kỳ nhắc nhở:
"Đừng uống nhiều."
Tạ Khuynh cười nhạo:
"Chưa tới mức đó đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.